Huyền Giới Chi Môn

Chương 1025: Con rối Thần Cảnh (1)




Thạch Mục nghe vậy, tim chợt đập mạnh. Hắn nhìn chăm chú về phía trước.

Chỉ thấy bóng người trên cửa đá này cực kỳ giống với dáng vẻ của Xã Quân trước đó. Nhưng trong tay hắn cầm không phải là trường tiên, mà là một thanh cương xoa có ba răng. Từ trên dáng hình, có thể thấy hắn rất hung ác.

- Cái gì mà Dạ Ma Tử?

Thải Nhi hỏi.

- Đại nhân Dạ Ma Tử, là thần chi nắm giữ quyền sát phạt do bản tộc thờ cúng.

Thư Hữu Kim run giọng nói.

Tiếng nói của hắn còn chưa dứt, những tiếng ầm ầm truyền đến. Xung quanh có bảy cánh cửa đá mở ra.

Sau một khắc, từng bóng người võ sĩ mặc giáp màu vàng liền từ trong chui ra, bao vây hai người Thạch Mục vào bên trong.

Thạch Mục nhíu mày, ánh mắt đảo qua trên người của những võ sĩ này. Chỉ thấy toàn thân bọn họ đều được giáp màu vàng bao vây. Chỉ có đôi mắt đỏ ngầu lộ ở bên ngoài. Trên cổ tay cầm hai cương trảo giống như mười thanh cương đao sắc bén, không ngừng phun ra nuốt vào hàn quang khiếp người.

Những võ sĩ mặc giáp vàng này phát ra mỗi một khí tức đều đạt tới Thánh Giai hậu kỳ. Số lượng chừng hơn ba mươi người. Gian thạch thất vốn không quá rộng, hiện tại càng trở nên chật chội.

Coong.

Chỉ nghe thấy một tiếng động sắc bén vang lên. Hơn ba mươi võ sĩ gần như đồng thời ra tay. Cương trảo xung lên một lần, liền lao về phía hai người Thạch Mục.

Bởi vì không gian quá nhỏ, Thạch Mục một lần nữa lấy Như Ý Tấn Thiết Côn ra, nhưng không biến nó thành thanh trường côn, mà biến thành đoàn côn nắm trong tay, đánh về phía những võ sĩ kia.

- Thạch Đầu, những gia hỏa này giao cho các ngươi. Ta đi lên phía trên tránh một chút.

Thải Nhi vừa kêu, vừa vỗ cánh, bay về phía trần thạch thất.

Nhưng nó còn chưa có bay đến đỉnh, liền đột nhiên hét lớn:

- Thạch Đầu, mau tránh ra.

Chỉ thấy phía trên mật thất bỗng nhiên phát ra hai đạo ánh sáng màu đỏ kỳ lạ. Một thân ảnh cao lớn màu đen từ phía trên đập thẳng xuống.

Thạch Mục đã có cảnh giác, một côn vung lên đánh về phía võ sĩ mặc giáp vàng, thân hình hơi nghiêng một chút, tránh sang một bên.

- Coong.

Một tiếng sắc bén vang lên.

Một thanh cương xoa ba răng màu đen đã từ trên trời lao xuống, đâm vào phía mặt đất trước người Thạch Mục.

Theo sát phía sau, một thân ảnh màu đen cũng từ trên trần thạch thất rơi xuống, một tay cầm xoa ba răng, rút nó từ trong mặt đất ra.

- Con rối Thần Cảnh!

Hai mắt Thạch Mục híp lại, trong miệng thì thào nói.

- Dạ Ma Tử đại nhân!

Đang cùng võ sĩ mặc giáp vàng giao chiến, Thư Hữu Kim tranh thủ thời gian liếc mắt nhìn sang phía bên này một cái. Hắn cũng không khỏi kinh sợ kêu lên thành tiếng.

Chỉ thấy bóng đen kia thân mặc trường bào màu đen, trong ống tay áo rũ xuống từng mảnh sa tanh ngắn. Thân hình cao lớn hơi nghiêng về phía trước, có vẻ hơi còng xuống. Vẻ mặt hung dữ, tức giận. So với hình điêu khắc trên cửa đá lúc trước, hoàn toàn giống hệt nhau.

Cũng giống với những võ sĩ mặc áo giáp vàng, trong hai mắt hắn cũng hiện ra ánh sáng huyết hồng, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị. Hình như không có bao nhiêu linh trí.

Hai mắt Thạch Mục chợt ngưng trọng. Một tay hắn nắm chặt côn đánh về phía trước, giống như cầm kiếm đâm về phía trước.

Xoa ba răng trong tay của con rối mặc áo bào đen nhấc lên, đột nhiên vung về phía Thạch Mục, mãnh liệt đánh qua.

Đông.

Chỉ nghe một tiếng động khẽ vang lên. Cánh tay Thạch Mục đột ngột chấn động. Hắn liền cảm thấy một lực lượng khổng lồ giống như dời núi lấp biển ầm ầm kéo tới. Thân thể hắn không tự chủ được bay về phía sau.

- Ầm.

Một tiếng va chạm nặng nền vang lên.

Trong nháy mắt khi Thạch Mục sắp đập vào vách đá, bỗng nhiên hắn xoay người, một chân giẫm lên trên vách đá phía sau lưng.

Hắn chỉ dùng sức, đột nhiên đạp một cái, mượn lực đạo này bay ngược về phía sau. Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay chợt biến dài ra, từ trong vỏ côn Thiên Cơ bay ra khỏi vỏ, hung hăng đập về phía đỉnh đầu của con rối mặc áo bào đen kia.

Chỉ thấy trên đầu côn của Thạch Mục có một mảnh kim ảnh mông lung hiện ra, lấy thế núi cao đấu đá ép về phía đỉnh đầu của con rối mặc áo bào đen kia.

Trong mắt của con rối mặc áo bào đen có hồng quang lóe lên. Xoa ba răng trong tay hắn giơ cao, đưa về phía trước, gạt Tấn Thiết Côn ở phía trên qua một bên.

- Ầm.

Một tiếng động rất lớn vang lên.

Vô số đạo côn ảnh màu vàng nổ mạnh, vỡ ra, bắn về phía các ngõ ngách bên trong thạch thất, trực tiếp va chạm khiến bảy tám võ sĩ mặc giáp vàng bị chia năm xẻ bảy.

- Thạch Đầu, ngươi cẩn thận một chút. Đừng thương tổn tới ta.

Thải Nhi vẫn ở trên thạch thất, kinh hãi run sợ kêu lên.

Mà bên kia, Thư Hữu Kim mặc dù hoảng nhưng không loạn. Trên người hắn cũng có ánh sáng đột ngột phát ra. Phía sau hắn hiện lên ảo ảnh một con chuột cực lớn, cùng dây dưa đấu vưới hơn mười võ sĩ mặc giáp vàng đang bao vây xung quanh hắn.

Ánh mắt Thạch Mục có phần rét lạnh. Ánh sáng màu vàng trên trường côn trong tay đã tăng lên gấp mấy lần. Hắn hung hãn ép xuống.

Coong.

Chỉ nghe một tiếng động vang lên. Một cái răng trên xoa ba răng trong tay con rối mặc áo bào đen nhất thời gảy lìa ra.

Như Ý Tấn Thiết Côn của Thạch Mục thuận thế ép xuống, thoáng cái đập vào trên vai của con rối mặc áo bào đen, khiến cho hắn nửa quỳ xuống.

Một tiếng va chạm nặng nề vang lên. Thạch Mục liền cảm giác giống như mình đập vào phía trên kim thạch. Thân thể của con rối mặc áo bào đen này dường như sử dụng chất liệu đặc biệt nào đó để chế tạo, rắn chắc như đá.