Huyền Giới Chi Môn

Chương 1022: Một con chuột vàng (2)




- Vậy dẫn đường đi.

Thải Nhi nghe vậy, ánh mắt có phần bán tín bán nghi nhìn, trong miệng lầm bầm nói một câu.

- Hai vị, mời.

Thư Hữu Kim làm ra tư thế mời, sau đó xoay người, tự mình dẫn đường.

Thời gian kế tiếp, Thạch Mục liền đi theo Thư Hữu Kim, tiến vào bên trong thành.

Thư Hữu Kim hình như rất quen thuộc đối với bố cục đường đi bên trong thành. Phần lớn đường đi hắn căn bản không cần phải ngẫm nghĩ, giống như trở lại hậu hoa viên nhà mình vậy.

Từ những kiến trúc đổ nát, tang thương trước mắt, có thể thấy được cảnh phồn thịnh ngày xưa. Chỉ là hiện tại, lại tăng thêm vài phần cảm giác thê lương, khiến cho Thư Hữu Kim thỉnh thoảng dừng chân tiếc hận than thở vài tiếng.

Thạch Mục đối với điều này, tất nhiên không thúc giục nhiều.

Hai người xuyên qua con đường lớn lát đá đã mọc đầy cỏ dại trong thành, bảy rẽ tám ngoặt, đi tới trước một kiến trúc đổ nát cực lớn bên trong thành.

Kiến trúc nơi này gần như đã sụp đổ hoàn toàn. Chỉ ở chỗ góc đông bắc còn lưu có nửa đoạn tường bị phá hủy cao mấy trượng. Phía trên mọc đầy rêu xanh và nấm mốc màu đen lốm đốm.

Ánh mắt Thư Hữu Kim nhìn lướt qua mọi nơi vài lượt, cũng sờ sờ, đụng đụng vài chỗ. Sau khi xác nhận không có gì khác thường, lúc này hắn mới nhìn về phía Thạch Mục gật đầu. Sau đó hắn đi tới tới phía trước bức tường đổ, trên tay sáng lên một luồng ánh sáng màu vàng, ấn một nơi nào đó phía trên mặt tường.

Chỉ thấy trên mặt tường có ánh sáng lóe lên, một sóng chấn động linh lực yếu ớt liền từ trong truyền ra.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên. Hắn liền nhìn thấy trên mặt bức tường đổ này bỗng nhiên sáng lên từng vòng sóng chấn động giống như vằn nước vậy.

Thư Hữu Kim giơ bàn tay lên tìm kiếm một lần trong tầng sóng chấn động kia, liền xuyển vào trong. Ngay sau đó, chân hắn nhảy lên, liền xuyên qua tường đi vào, lập tức biến mất.

Thải Nhi thấy thế, lập tức vỗ cánh, lao đầu về phía trên bức tường. Nhưng nó bị Thạch Mục nắm lấy, ném trở về đầu vai.

Trên người Thạch Mục chợt hiện kim quang. Cửu Long Tỏa Kim Giáp lập tức hiện ra, bao trùm toàn thân kín mít. Lúc này hắn mới đi nhanh tới, nhảy qua, tiến vào bên trong.

Vừa vào bên trong, Thạch Mục liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại. Sau một khắc, hắn đã tiến vào một tòa cung điện trong lòng đất, có chút u ám.

Thư Hữu Kim thấy trên người Thạch Mục mặc giáp màu vàng, thần sắc có chút biến hóa, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Thạch Mục nhìn chung quanh phía trong Địa Cung một vòng, liền phát hiện diện tích nơi này không lớn. Phạm vi chỉ có mấy trượng. Trên bốn vách tường đều có một viên trân châu màu trắng sáng ngời, tản ra từng ánh sáng.

Mà ở trên vách đá đối diện hai người bọn họ, chạm khắc một bức đồ án phù văn cực kỳ phức tạp.

Trên phù văn, các đường quanh lặp đi lặp lại, trải dài ra khắp nơi. Thạch Mục chỉ nhìn chằm chằm vào đồ án này một hồi, liền cảm giác đầu óc rung chuyển, tâm thần cũng có phần không có cách nào trấn tĩnh được.

- Chẳng lẽ đây chính là cấm chế Cực Diễn ngươi nói tới trước đó sao? Quả nhiên vô cùng kỳ dị.

Thạch Mục thoáng quan sát, nói.

- Không sai. Thạch huynh quả nhiên mắt sáng như đuốc. Đáng tiếc cấm chế này phức tạp luôn thay đổi. Năm đó trong tộc phát sinh dị biến, chưa kịp truyền thừa tốt. Hiện tại ngay cả ta cũng không có biện pháp nào phá giải được. Vẫn phải mời Thải gia thử xem.

Thư Hữu Kim mỉm cười, mở miệng nói.

- Hắc hắc, vậy xem ta đây.

Thải Nhi tùy tiện nói.

Sau đó, nó vỗ cánh bay đến trước mặt vách đá, bay lên bay xuống nghiêm túc quan sát.

Thạch Mục thấy vậy, dứt khoát tìm chỗ đất trống ở bên cạnh, ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần.

Ánh mắt Thư Hữu Kim lại nhìn chằm chằm vào Thải Nhi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Thải Nhi vẫn bay lượn lên xuống. Thỉnh thoảng nó thoáng dừng lại ở nơi nào đó một chút.

Vẻ ngưng trọng trong mắt Thư Hữu Kim càng lúc càng tăng. Hắn có vẻ có chút lo lắng, giống như cũng không xác định Thải Nhi có thật sự có thể nhìn thấu cấm chế này hay không.

Mặc dù Thạch Mục biết thị lực của Thải Nhi thần dị, nhưng đây dù sao cũng chính là kiểm tra về phương diện nhận thức phù văn. Cho nên trong lòng hắn cũng không rõ lắm.

- Thải Nhi, ngươi nhìn ra được phá giải cấm chế như thế nào sao?

Một lát sau, Thạch Mục cuối cùng không nhịn được hỏi.

Sau khi Thải Nhi nghe xong, xoay người lại bay trở về đầu vai Thạch Mục, bộ dạng giống như thật, gật đầu nói:

- Không.

Thư Hữu Kim nghe vậy, thần sắc buồn bã.

Thạch Mục nhất thời chán nản, vừa muốn mở miệng mắng nó, lại nghe thấy nó mở miệng nói:

- Chỉ có điều, ta hình như có thể từ trong trận pháp nhìn thấy được một con... A, một con chuột màu vàng.

- Chuột? Ở nơi nào?

Thư Hữu Kim vừa nghe, hai mắt đột nhiên nhất thời sáng lên, vui mừng bất ngờ kêu lên.

Vẻ mặt Thạch Mục đầy mơ hồ, lại đưa mắt về phía trên vách đá. Nhưng hắn vẫn không thể nhìn thấy cái gì.

- Ừ... con chuột này vẫn luôn ở trong động. Vừa rồi ở ngay phía trên, lúc này lại chạy tới phía dưới cùng.

Con mắt Thải Nhi nhìn chằm chằm vào vách đá, trong miệng nói.

- Ly Hỏa cùng trùng kích. Khảm Thủy hướng đông. Càn khôn bất định. Cực vị ở giữa...

Trong miệng Thư Hữu Kim lặng lẽ tụng một lát, sau đó mở miệng nói:

- Thải gia, chờ con chuột vàng kia đi tới trung tâm trận pháp, lập tức nói cho ta biết một tiếng.

Dứt lời, Thư Hữu Kim lập tức đi ra phía trước, một tay nhấc lên. Lòng bàn tay có ánh sáng lóe lên, nhanh chóng ấn lên phía trên cấm chế phù trận.

Mà theo hắn ấn lên, trên cấm chế phù trận lập tức sáng lên mấy đạo ánh sáng chớp hiện không chừng, thoạt nhìn giống như là tuần hoàn theo loại quy luật nào đó.

Đúng lúc này, Thải Nhi đột nhiên mở miệng kêu lên:

- Đến!

- Được!

Trong mắt Thư Hữu Kim nhất thời có ánh sáng màu vàng sáng lên. Bàn tay lập tức ấn về phía trung tâm của phù trận.

Chỉ nghe “Oong” một tiếng, trên cấm chế phù trận lập tức sáng lên tia sáng chói mắt.

Bên trong mật thất vang lên những tiếng ma sát “Ầm ầm“. Vách tường đá kia chậm rãi hạ thấp xuống, tiến vào trong mặt đất, lộ ra sau đó một mảnh không gian rộng rãi.

- Chúng ta đi!

Sắc mặt Thư Hữu Kim vui vẻ, nói. Hắn vội vàng lắc mình đi vào bên trong.

- Theo sau.

Thạch Mục cũng không mấy do dự, mang theo Thải Nhi đi vào.

Đi vào bên trong mảnh không gian này, phía trước hai người Thạch Mục xuất hiện một thông đạo tối tăm, trực tiếp kéo dài về phía bên trong, nhìn không thấy đáy. Bên trong không ngừng có trận gió lạnh thổi ra.