Sáng sớm ngày hôm sau, Thạch Mục và Thải Nhi liền rời khỏi Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc.
Hắn thu liễm khí tức, hóa thành trình độ Địa Giai, bay về phía truyền tống trận giữa các hành tinh ở Linh Lam Tinh.
Thạch Mục hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên vẻ kích động.
Cuối cùng cũng có thể đi tới Thiên Phượng Nhất Tộc. Tuy rằng hắn còn không biết, Chung Tú có thật sự ở ngay trong Thiên Phượng Nhất Tộc hay không, nhưng có thể đoán trước được ở nơi đó, chung quy có thể tìm được một ít manh mối về tung tích của Chung Tú.
Chuyến này bất kể như thế nào, cũng muốn điều tra rõ ràng xem Chung Tú có ở nơi đó hay không.
Hắn rất nhanh đã đi tới chỗ cung điện pháp trận truyền tống. Trông coi nơi này vẫn là lão già mặc trang phục màu be trước đây.
Nộp phí dụng xong, Thạch Mục đứng ở pháp trận truyền tống. Sau khi trước mắt trời xoay đất chuyển một hồi, hắn đã đi tới Thiên Lô Thành của Ô Sào Tinh.
Thân hình Thạch Mục vừa đứng vững, liền đi về phía bên ngoài đại điện Truyền Tống.
- Thạch Đầu, không tiếp tục sử dụng truyền tống trận sao?
Thải Nhi có chút kinh ngạc.
Thạch Mục lắc đầu, dọc theo một con đường đi về phía bên ngoài thành. Thải Nhi thấy vậy, cũng không nói gì thêm, yên tĩnh chiếm giữ ở đầu vai Thạch Mục, ánh mắt nhìn lướt qua mọi nơi.
Bên trong Thiên Lô Thành cấm bay.
Tuyến đường đi tới Thiên Phượng Nhất Tộc,Thạch Mục đã lên kế hoạch xong từ lâu. Mục đích của hắn là một tinh cầu tên Bạch Hòa.
Chỉ có điều từ Ô Sào Tinh này qua đó cũng không có truyền tống trận giữa các hành tinh trực tiếp. Hắn cần tự mình nghĩ biện pháp bay qua.
- A!
Sắc mặt Thạch Mục chợt thoáng thay đổi, nhìn lại về phía trước mặt.
- Thế nào?
Thải Nhi hỏi.
- Người áo trắng trước mặt kia, trên người hắn có khí tức đồ đằng. Nếu như ta không đoán sai, chắc là Cổ Man Tộc.
Thạch Mục hất cằm, ra hiệu về phía một người thanh niên mặc áo bào màu trắng đang đi trong đám người.
Người kia đang bước nhanh về phía trước, bộ dạng vội vội vàng vàng.
- Cổ Man Tộc!
Thải Nhi kinh ngạc nói.
- Ta vốn cho là bọn họ đã rút lui. Thật không nghĩ tới vẫn còn ở tại chỗ này. Thạch Đầu, làm sao bây giờ?”
- Trước cứ đi theo hắn đã.
Trong mắt Thạch Mục hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, lặng lẽ không một tiếng động đi theo.
Người thanh niên mặc áo bào màu trắng rất nhanh đã ra khỏi thành. Hắn liếc mắt nhìn về phía xung quanh một lượt, thân thể phóng ra, hóa thành một đạo bóng trắng mơ hồ, bay về phía trước mặt.
Người thanh niên mặc áo bào màu trắng không chú ý tới, một đạo u ảnh đang lặng lẽ đi theo phía sau hắn, cách đó không xa.
Trong khoảng thời gian phi độn về phía trước, người thanh niên mặc áo bào màu trắng bay về phía một sơn cốc bên dưới. Xung quanh sơn cốc có một tầng sương mù màu trắng cuồn cuộn.
Thân hình người thanh niên mặc áo bào màu trắng lên xuống mấy cái, trực tiếp tiến vào trong đó.
Bên ngoài sơn cốc lóe lên u quang. Bóng người Thạch Mục mơ hồ hiện ra. Hắn nhìn về phía những sương mù màu trắng này.
Trong sương mù lóe lên linh quang. Hiển nhiên là có trận pháp cấm chế ngưng tụ thành.
- Thạch Đầu, lẻn vào trong sao?
Thải Nhi hỏi.
Trong mắt Thạch Mục hiện ra một tầng ánh sáng màu vàng, nhìn về phía cấm chế sương mù màu trắng.
Dưới thần thông Linh Mục, trong sương trắng hiện ra từng sợi ánh sáng màu trắng, đan vào một chỗ, hình thành một lưới ánh sáng giống như mạng nhện. Đó là một trận pháp khá là cao cấp. Muốn lặng lẽ không một tiếng động lẻn vào, chắc hẳn không có mấy khả năng.
- Thải Nhi, nhìn xem bên trong có bao nhiêu người.
Thạch Mục chỉ thoáng trầm ngâm một lát, hỏi.
- Được rồi.
Trong mắt Thải Nhi hiện ra hai đạo kỳ quang, nhìn về phía sơn cốc.
Thạch Mục mở ra phạm vi tầm nhìn nối liền. Trong mắt hiện ra rõ ràng tình hình bên trong.
Trong sơn cốc có xây dựng một tòa lầu các. Bên trong có bảy tám người. Tất cả đều là Cổ Man Tộc. Bọn họ có hai người thực lực Thánh Giai. Những người khác đều là thực lực Thiên Vị.
- Ở đây xem ra là một chỗ cứ điểm bí mật của Thiên Đình.
Thạch Mục khẽ gật đầu nói.
- Những người Thiên Đình ẩn nấp ở nơi này, khẳng định có mục đích gì đó.
Thải Nhi nói.
- Hừ, cần gì quan tâm bọn họ có mục đích gì. Nếu như bọn họ đi tìm cái chết, vậy ta đây sẽ thanh toàn cho bọn họ.
Thạch Mục hừ lạnh một tiếng. Vừa dứt lời, thân thể hắn đã nhanh như tia chớp bắn ra, đứng ở trên không trung của sơn cốc.
Bên cạnh hắn lóe lên ánh sáng màu đen. Thân Ngoại Hóa Thân hiện ra, trong tay cầm tàn kiếm huyết sắc.
Hai mắt hắn chớp hiện ánh sáng lạnh lẽo. Mặt ngoài của thanh tàn kiếm huyết sắc trong tay hắn bỗng nhiên có huyết quang cường đại phóng ra. Cánh tay hắn giơ lên, một đạo kiếm quang cực lớn phát ra những tiếng tích tích chém ở trên trận pháp sương mù màu trắng.
Phụt!
Cấm chế sương trắng dễ dàng bị chém ra một lổ hổng lớn. Sương trắng cuồn cuộn, nỗ lực tự mình chữa trị. Nhưng trận pháp bị phá hủy quá nhiều, cuối cùng tan ra.
- Người nào?
Mấy thân ảnh từ phía dưới bắn ra. Hai người phía trước, một người cao gầy, mặt xanh lam, con ngươi rắn, trong tay cầm một cái búa lớn. Người còn lại đầu đội đầu hổ quan, mặt như quả táo, cực kỳ uy vũ. Trong tay hắn cầm hai cây pháp bảo đoản côn.
Hai người này chính là hai người cầm đầu cứ điểm, đều là tồn tại Thánh Giai. Người mặt xanh lam là Thánh Giai trung kỳ. Một người khác lại là Thánh Giai hậu kỳ.
Mấy người Thiên Vị còn lại cũng theo sát phía sau, bay ra. Người thanh niên mặc áo bào màu trắng kia cũng có mặt ở trong đó.
- Ngươi là người phương nào?
Đại hán uy vũ liếc mắt quan sát Thạch Mục từ trên xuống dưới, trầm giọng quát.
- Người giết ngươi!
Thạch Mục lười nói thừa, thân hình lắc một cái, trực tiếp xuất hiện ở phía trước đám người đại hán mặt đỏ. Tay phải của hắn lóe lên ánh sáng trắng, đánh ra một chưởng.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt bàn tay hắn lớn hơn gấp mấy chục lần, trong khoảnh khắc hóa thành một cự chưởng kình thiên che khuất bầu trời, bao phủ toàn bộ sơn cốc ở phía dưới vào bên trong, u ám một mảnh.
Kình khí khủng khiếp từ trên cự chưởng tản ra. Nó đi qua nơi nào, nơi đó phong vân biến sắc. Trong phạm vi mười mấy dặm vuông, mặt đất chấn động rung chuyển, dường như có gợn sóng cuồn cuộn.
Sắc mặt đám người đại hán uy vũ đại lớn. Ở trong chưởng kình khủng khiếp, bọn họ chỉ cảm thấy mình giống như một chiếc thuyền lá nhỏ trong sóng dữ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị cắn nuốt hầu như không còn.
Đại hán uy vũ chung quy không cam lòng khoanh tay chịu chết, hét lớn một tiếng. Toàn thân chợt có ánh sáng màu đỏ tăng mạnh. Phía sau hiện ra một ảo ảnh con sử tử màu đỏ, dung nhập thân thể hắn.
Toàn thân hắn lập tức mọc ra lông dài màu đỏ, khí tức tăng mạnh. Hai côn trong tay phóng ra ánh sáng cường đại, hóa thành hai con rồng dài màu đỏ, gầm thét đánh về phía cự chưởng kình thiên trên đỉnh đầu.
Cổ Man Tộc mặt xanh lam cao gầy cũng hét lớn một tiếng. Phía sau lưng hắn hiện ra một ảo ảnh rắn lớn màu xanh lam, dung nhập thân thể hắn. Trong nháy mắt, toàn thân hắn hóa thành hình dạng nửa người nửa rắn. Chiếc búa lớn trong tay phóng ra ánh sáng màu xanh lam sắc bén, ngưng tụ thành một búa ảnh khổng lồ, vù vù đánh về phía cự chưởng giữa không trung.