Thạch Mục trầm ngâm nói.
- Không sai. Tinh vực Thiên Hà nhỏ, kéo dài. Khổ Lâm Tinh là cửa ải hiểm yếu của mảnh tinh vực này, chính là chỗ nhất định phải đi qua. Ngươi cũng có thể hỏi thăm thêm một ít tin tức ở nơi đó.
Bạch Phác nói.
- Khổ Lâm Tinh? Tên này hình như có chút quen tai. Hình như đã nghe nói qua ở nơi nào đó.
Chân mày Thạch Mục nhíu lại.
Hắn hình như đã ở thấy qua sao này ở nơi nào đó. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, lại có phần nghĩ không ra.
- Ha hả, Khổ Lâm Tinh này ở tinh vực Thiên Hà, quả thực xem như là một nơi rất đáng tới. Nó vốn là một trong tám tộc Hoang Cổ. Chủ tinh là Phi Thiên Thử Tộc.
Bạch Phác cười ha hả nói.
- Phi Thiên Thử Tộc, không phải mai danh ẩn tích từ lâu sao?
Thạch Mục hỏi.
- Chuyện này khó nói lắm. Phải biết rằng, năm đó Phi Thiên Thử Tộc lại là tộc giàu có và đông đúc nhất trong tám tộc Hoang Cổ, coi như là một ngoại tộc. Phần lớn tộc nhân tinh hoa giống như quỷ, có thể giống như Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc chúng ta, ẩn thế ẩn cư, cũng không chừng.
Bạch Phác từ chối cho ý kiến nói.
- Vậy làm sao để đến Khổ Lâm Tinh?
Thạch Mục khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi.
- Muốn đến đó, ngươi có hai con đường có thể lựa chọn. Trong đó một con đường khoảng cách hơi gần, chỉ cần thời gian hơn nửa tháng là được. Chỉ là bởi vì mấy năm liên tục chiến loạn, rất nhiều trận pháp truyền tống tinh cầu trên con đường này, có lẽ sẽ có tổn hại. Vì vậy giữa đường có khả năng cần ngồi chiến hạm xuyên qua. Cũng bởi vì chịu ảnh hưởng của chiến loạn, trong biển sao thường xuyên có gió bão hỗn độn tàn sát bừa bãi. Cho nên không quá an toàn.
Bạch Phác nói như thế.
- Vậy còn có một con đường khác?
Thạch Mục hỏi.
- Một con đường khác lại cần đi đường vòng, không thể lại đi qua biển sao như con đường thứ nhất. Cho nên tuyến đường hành trình khá lâu. Cần thời gian khoảng chừng hơn một tháng. Nhưng tương đối an toàn hơn một chút. Khoảng cách tới đại điển của Thiên Phượng Nhất Tộc còn có ba tháng. Vì vậy đi con đường này, thời gian vẫn tính là đủ. Hai con đường ở chỗ này. Tự ngươi xem đi.
Bạch Phác nói xong, một tay lấy từ trong người ra một miếng ngọc giản, đặt ở trên trán, sau đó đưa cho Thạch Mục.
- Cảm ơn đại trưởng lão chỉ điểm.
Thạch Mục thu hồi ngọc giản, khom người cúi đầu nói.
- Lần đi này mọi chuyện phải cẩn thận. Bất kể chuyện như thế nào, cần phải bình an trở về.
Trên gương mặt già nua của Bạch Phác hiện ra một chút ngưng trọng, lại dặn dò:
Thạch Mục gật đầu đáp ứng, sau đó từ biệt rời khỏi đó.
Hắn vừa mới từ đại điện đi ra, liền nhìn thấy Thải Nhi vỗ cánh bay tới.
- Thạch Đầu, ngươi ở bên trong làm gì? Thế nào lại ở lâu như vậy? Ta nhìn các hầu tử khác đều đã sớm rời đi cả.
Thải Nhi hỏi.
- Trở về rồi hãy nói.
Thạch Mục nói.
Dứt lời, hắn liền vung tay lên gọi ra Long Vũ Phi Xa, mang theo Thải Nhi bay về phía động phủ.
Động phủ ban đầu đã bị hủy, động phủ mới mở chỉ là hang đá rộng bên cạnh. Từ sau lần đó, hai người Bạch, Bạch Phong chẳng biết tại sao cũng bị điều đi, không đảm nhiệm làm người hầu của Thạch Mục nữa.
Sau khi tiến vào hang đá, Thạch Mục nói với Thải Nhi:
- Chúng ta được dọn dẹp một chút, rời khỏi nơi này.
- Rời khỏi? Muốn đi đâu?
Thải Nhi kinh ngạc nói.
- Chu Tước Tinh, Thiên Phượng Tộc.
Thạch Mục đáp.
- Quá tốt, Thạch Đầu, ta muốn đi tìm vợ của ngươi a...
Thải Nhi còn chưa nói dứt lời, bên trong hang đá liền phát ra một đạo ánh sáng. Hư không cùng lúc có sóng chấn động. Một bóng hình xinh đẹp thướt tha liền xuất hiện ở bên cạnh người Thạch Mục.
- Yên La?
Thạch Mục vui mừng bất ngờ kêu lên.
Người tới chính là Yên La. Nàng mặc trên người một giáp trụ màu bạc, càng khiến dáng vẻ lung linh của nàng trở nên vô cùng hoàn mỹ. Đôi mắt đẹp liếc nhìn về phía Thải Nhi, lại giống như không mang theo nửa điểm tình cảm.
Thải Nhi bị nàng nhìn như vậy, có chút sợ hãi. Nó vội vàng bay đến đầu vai Thạch Mục, nhỏ giọng thầm thì nói:
- Thạch Đầu, trước đó ngươi triệu hoán nàng, nàng không đến. Hiện tại lại đột nhiên xuất hiện. Chẳng lẽ là nghe được...
- Đừng lắm miệng, ra ngoài gác cửa đi.
Thạch Mục giơ tay lên búng một cái, bắn rơi Thải Nhi khỏi đầu vai, phân phó nói.
Thần sắc Yên La hình như có chút không ổn. Lúc này nàng đột nhiên xuất hiện, sợ là có chuyện gì muốn nói với mình.
Tuy rằng Thải Nhi nói lời ác độc, nhưng rất có nhãn lực. Mắt thấy tình thế không đúng, lập tức lăn ra ngoài.
Đuổi Thải Nhi đi xong, Thạch Mục mới cẩn thận quan sát Yên La một chút. Hắn lại phát hiện sắc mặt nàng có chút tái nhợt, khí tức trên người hình như cũng có chút bất ổn.
- Yên La, nàng làm sao vậy? Thế nào lại thấy bộ dạng giống như trọng thương chưa lành? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, thân thiết hỏi.
- Chuyện của ta ngươi không cần quá quan tâm làm gì. Lần này ta tới, chỉ muốn nói cho ngươi biết, tinh vực Thiên Hà nguy hiểm vượt xa so với trong sự tưởng tượng của ngươi. Ngoài ra, trong khoảng thời gian gần đây, ta có khả năng không có cách nào tới tương trợ ngươi được. Bản thân ngươi cố gắng bảo trọng.
Yên La tùy ý khoát tay áo, nói.
Thạch Mục há miệng, còn muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng lại không hỏi ra miệng.
Hắn biết, lấy tính cách của Yên La, nói không cho hắn quan tâm, như vậy dù hắn hỏi thế nào đi nữa, cũng chỉ là phí công vô ích.
- Thải Nhi mới vừa nói... Là chuyện gì?
Yên La do dự một lát, mở miệng hỏi.
- Ta lập tức sẽ đi tới chỗ Chu Tước Tính của Thiên Phượng Tộc. Chung Tú có thể ở nơi đó.
Thạch Mục đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức kịp phản ứng, vội vàng đáp.
Sau khi Yên La nghe xong, khẽ gật đầu. Biểu tình cũng không có gì biến hóa, chỉ hờ hững nói một câu “bảo trọng“. Thân thể nàng liền hóa thành một luồng ánh sáng, lập tức biến mất.