Trước mắt tối sầm lại vài giây, sau đó mọi người phát hiện mình đã đứng ở cửa thành Đế Thành.
Về phần tại sao từ Kiếm Trủng truyền tống đến Đế Thành thì mọi người đều tỏ vẻ mờ mịt.
Từ xưa đến nay, Đế Thành là thành thị trung tâm trong khối thành thị thuộc triều đình quản hạt, cũng là đế đô của nhiều triều đại vương triều. Trong thành đa số là người chơi chuyên kỹ năng sinh hoạt cùng NPC, quan viên đương nhiên cũng không ít.
Trong các thành thị do triều đình cai quản không cho phép tự do PK, bằng không sẽ bị bộ khoái đuổi bắt. Nếu có thâm cừu đại hận không thể nào bỏ qua được thì có thể đến chỗ quan phủ xin mở lôi đài ‘sinh tử tướng bác’ để luận võ. Một khi bước lên lôi đài, sinh tử tùy mệnh, triều đình sẽ không can thiệp.
Bồ câu đưa tin bay đến đỉnh đầu, Hoa Tưởng Dung đưa tay bắt lấy, thì ra là sư phụ cô tìm cô có việc. Nói một tiếng xin lỗi, Hoa Tưởng dung xoay người vui vẻ vừa đi vừa hát đến gặp sư phụ mình.
Mà Tàn Dạ cũng không tiếp tục lưu lại, hắn sửa sang lại một chút vật phẩm lấy được trong cửa [Sát] ở Kiếm Trủng, những gì hữu dụng thì lưu lại, còn lại toàn bộ mang đến quầy bán đấu giá để bán.
Hàn Nha cảm thấy đến Đế Thành thật đúng lúc, nhiệm vụ hắn tiếp nhận bên trong cửa [Quân] vừa vặn đến Đế Thành mới có thể hoàn thành, đỡ cho hắn phải di chuyển một chuyến.
Thương Thiên nhận được tin tức bảo là có người đến trà lâu quấy rối, hắn vừa mới lấy được bảo kiếm nên khẩn trương muốn đi thử hiệu quả. Cho nên hắn không nói hai lời liền trở về Tương Dương.
Còn Tịch Thành thì không có chuyện gì quan trọng cần phải làm, cô nghĩ đi dạo Đế Thành một chuyến cũng tốt, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng đến thành thị triều đình. Cô nghĩ nơi đây tất sẽ có những phong tục, lễ nghĩa khác so với thành thị giang hồ, hơn nữa cô đã sớm nghe nói Nhất Gian Tửu lâu tại Đế Thành có bán món Cẩm Hoa Tô ngon nhất, người nào đó thân là một kẻ ham ăn tất nhiên sẽ không muốn bỏ lỡ. Đến lúc đó mang về mấy hộp cho Bất Khí nếm thử, nghĩ như vậy, cô thấy mình quả nhiên thật thiện lương.
Về phần Tiêu Lãnh, thuần túy là muốn ‘ăn chực cơm’ cho nên quyết định cùng Tịch Thành đi dạo Đế Thành, còn nói cho hoa lệ nào là ‘muốn xâm nhập bên trong địch để nắm giữ tư liệu trực tiếp’, thật sự là vô sỉ mà.
Ba người cư như vậy tản bộ trên đường phố rộng lớn ở Đế Thành. Trên thực tế, cũng giống với suy nghĩ trước đó của mọi người, loại thành thị triều đình như Đế Thành quả thật khác rất nhiều so với thành thị giang hồ. Mượn chuyện buôn bán mà nói, thành thị giang hồ có nhiều tự do hơn, nơi nơi đều có thể bày quán, sẽ không có ai quản, cho nên, cần cái gì cũng đều dễ dàng mua được trên đường, rất phù hợp với thói quen của người giang hồ.
Mà thành thị triều đình thì khác xa, hai bên đường ngay ngắn chỉnh tề sạch sẽ, những tiểu thương mua không nổi cửa hàng mà muốn bày quán thì đa số đều tập trung tại khu vực đã được phân chia theo quy củ, tạo nên một màu sắc riêng cho thành thị triều đình.
Bọn Tịch Thành chậm rãi đi dạo, nhìn đến những thứ mình thích liền đi qua hỏi thử. Mới đi ra từ chỗ Kiếm Trủng quỷ quái, hiện nay tự tại như thế này lại khiến bọn họ có cảm giác ‘phù sinh thâu bán nhật nhàn’.
“Đây là hoa quả sao? Bán thế nào?” Tịch Thành dừng chân trước một sạp hàng, chỉ vào mấy quả đỏ mọng trên mặt đất.
“Quả này gọi là quả hồng núi, đúng là hoa quả thật, mười lượng bạc một quả.” Cô gái bán hàng cười thật tươi, thái độ nghiệp vụ rất tốt.
“Đắt như vậy sao?” Tịch Thành kinh ngạc. Bình thường hoa quả cũng chỉ vài văn tiền một quả, thậm chí vài quả, nhưng mà hôm nay một quả hồng núi lại giá mười lượng bạc, so ra không thể nói không đắt được.
Đừng nhìn Tịch Thành bình thường tiêu tiền không hề để ý, thoạt nhìn cô tiêu tiền như nước, nhưng trên thực tế cô không phải là người tiêu tiền bừa bãi. Trong hiện thực tuy cô có khối tài sản kếch xù, nhưng phần lớn thời gian cô đều trốn trong nhà xem TV đọc tiểu thuyết, còn lại không có ham thích gì khác, đặc biệt chuyện mà các cô gái thích nhất là đi dạo phố mua sắm đối với cô chính là ác mộng. Ngược lại, vào trò chơi này cô đã trở nên phóng khoáng hơn rất nhiều.
Cô không thích mang giày cao gót, không thích làm nũng uốn éo, không thích mua sắm dạo phố, cũng không thích làm chim nhỏ nép vào người khác. Cô đã từng bị người ta nói, ngoài thân thể là nữ ra không có một chút gì giống con gái. Phong cách hành sự quyết đoán của cô phỏng chừng đàn ông đứng trước mặt cô còn phải tự biết xấu hổ.
Nhưng là người nào đó chưa từng hiểu những lời này theo nghĩa xấu, ngược lại còn cho rằng đây là lời khích lệ nên có chút cao hứng.
Thực tế thì Tịch Thành không mặc cả, bình thường cô mua gì thì người ta nói bao nhiêu cô trả bấy nhiêu, nếu cô cảm thấy không có lời thì cô tình nguyện không mua cũng không muốn tốn lời tốn lẽ làm gì. Với lại cô cũng không biết cách câu thông với người khác, đây cũng là khuyết điểm lớn nhất của cô cho đến bây giờ.
“Thật ra cũng không đắt lắm đâu, hoa quả bình thường bán rẻ là vì quá ‘bình thường’. Nhưng mà hoa quả của tôi lại không giống với những hoa quả bình thường đó.” Cô gái chủ sạp hàng vẫn cười nói như cũ, hiển nhiên phản ứng của Tịch Thành đã không phải là lần đầu tiên.
“Nha, không giống chỗ nào đâu?” Tịch Thành rất tò mò, không phải chỉ là một loại hoa quả thôi sao, có thể khác nhau chỗ nào chứ? Chẳng lẽ vị đặc biệt ngon?
“Tất cả rau củ hoa quả này đều là do tự tôi trồng, khác với những loại rau củ hoa quả bình thường khác ở chỗ, những thứ này của tôi đều mang theo thuộc tính.” Cô gái chủ sạp hàng thản nhiên mở miệng, trong ngữ khí có chút tự hào.
“Hả? Điểm thuộc tính? Bây giờ còn có thực vật mang thuộc tính sao?” Tiêu Lãnh tỏ ra cực kì hiếu kì, sau đó lại vô cùng chờ mong. Nếu là như vậy, dùng những thứ này chế biến thành đồ ăn thức uống có phải cũng sẽ mang điểm thuộc tính hay không đây? Trước mắt Tiêu Lãnh đã bắt đầu xuất hiện ảo giác, một đống tiền lớn rơi từ trên trời xuống, mà hắn thì ôm tiền ngây ngô cười.
Tịch Thành âm thầm toát mồ hôi, thập phần hoài nghi có phải có con yêu tinh nào đoạt lây thân xác Tiêu Lãnh rồi ở đây làm trò giả mạo hay không? Tịch Thành không cách nào tưởng tượng Tiêu Lãnh làm sao có thể biến thành bộ dạng như vậy. Bởi vì cô nhìn ra được, so với nụ cười giả bộ của cô, nụ cười của Tiêu Lãnh xuất phát từ chân tâm, là loại có thể cuốn hút người khác.
“Đây phải là Chủng thực sư cấp Tông sư kèm theo thân phận che giấu chức nghiệp nông dân mới có khả năng gieo trồng cho nên tự nhiên sẽ có thuộc tính. Ví dụ như quả hồng núi này, nó có hiệu quả tăng 15% kinh nghiệm trong vòng 15 phút đánh quái. Còn có củ cải trắng này, hiệu quả thanh lọc 0.7% độc tố trong cơ thể. Quả thanh long này có hiệu quả tăng sĩ khí thành viên trong tổ đội trong vòng 10 phút. Còn có bông hoa hồng này, có hiệu quả ngưng thần tĩnh khí, bài trừ khói mê hoặc mê dược. Tuy nhiên giá thì hơi cao một chút.” Cô gái chủ sạp hàng chỉ vào thành quả lao động của mình, nói.
“Dĩ nhiên cô là che giấu chức nghiệp nông dân?” Tiêu Lãnh thoáng ngạc nhiên một chút.
Nghe nói lấy được chức nghiệp nông dân đặc biệt khó khăn, hồi trước chỉ nghe qua có một người chơi lấy được chức nghiệp nông dân này, còn quá trình thì suýt chút nữa khiến hắn mệt chết.
Lúc đó hắn còn ở trong Tân Thủ thôn, vừa mới học kỹ năng gieo trồng không lâu. Trùng hợp bão táp ập đến, trải qua một trận mưa rền gió dữ, toàn bộ rau củ hoa quả mà thôn dân gieo trồng đều bị gãy nát dập úa. Hắn tiếp được nhiệm vụ giúp đỡ gieo trồng lại một lần nữa, vốn đang cao hứng phấn chấn đi làm, nhưng vừa đến chỗ chân núi thì triệt để phát mộng.
Hắn nhìn thấy trên sườn núi từng mảnh từng mảnh ruộng đất, từng nhà đang bận tối mày tối mặt. Càng đau hơn là, nhiệm vụ của hắn thuyết minh phải giúp tất cả mọi người chiếu cố, gieo trồng vun xới lại hết rau quả.
Vì thế này này qua ngày nọ, năm này qua năm nọ, cũng giống như Tịch Thành một mình ở sơn cốc 24 năm, hắn đã ở Tân Thủ thôn suốt mười mấy năm. Hắn thậm chí đều quên mất mình bước vào giang hồ này đến cùng là để làm gì. Hay chỉ là mỗi phút mỗi giây mỗi thời mỗi khắc không ngừng chiếu cố đám cây ăn quả, rau củ này.
Ban đầu còn nghĩ buông tha, nhưng sau này dần dần thành quen, hắn thậm chí còn bắt buộc mình phải yêu ‘công việc’ này.
May mắn hắn là đàn ông, hơn nữa trong hiện thực nhà cũng có ruộng đất cho nên mới kiên trì được.
Hắn lợi dụng kinh nghiệm gieo trồng ở nhà vào việc chăm sóc chiếu cố cẩn thận rau quả nơi đây, không những vậy còn dạy cho thôn dân rất nhiều phương pháp hiện đại.
Mỗi ngày cuốc, gieo hạt, tưới nước, nhổ cỏ, ghi lại quá trình sinh trưởng, nghiên cứu chống sâu bệnh, thậm chí còn trợ giúp thôn dân vượt qua đại nạn châu chấu, thẳng cho đến khi khâu cuối cùng trong chuỗi nhiệm vụ hoàn thành, hắn mới được hệ thống cho biết hắn đã lấy được che giấu chức nghiệp – nông dân.
Giống với việc Tịch Thành mua lại sơn cốc, hệ thống căn bản không cho người có cơ hội cự tuyệt liền trực tiếp công bố toàn giang hồ. Cho nên vào thời điểm đó, chuyện này đã gây nên một trận ồn ào huyên náo. Sau này nghe nói người này gia nhập Thất Xảo Minh, từ đó không còn bất cứ tin tức gì liên quan đến người này nữa.
Nhưng mà dù đã nghe qua chuyện này như Tiêu Lãnh vẫn không biết được chức nghiệp nông dân này đến cùng có tác dụng gì. Dường như trên giang hồ cũng không đồn đãi gì liên quan đến phương diện này, chỉ biết là sau này có rất nhiều người muốn thử vận may xem có được đến che giấu chức nghiệp này hay không, cuối cùng đều vì nguyên nhân này lý do nọ mà mất hứng quay về.
Không nghĩ đến cô gái nhỏ nhắn tuổi còn trẻ này lại có thể hoàn thành nhiều điều kiện hà khắc để hoàn thành quá trình xỏ lá đạt được che giấu chức nghiệp này.
“Vậy tại sao không đến thành thị giang hồ mà bán? Mấy loại rau củ hoa quả mang thuộc tính này người giang hồ hẳn là cần nhiều hơn, lượng tiêu thụ ắt hẳn sẽ cao hơn ở nơi thành thị triều đình này chứ?” Tịch Thành lên tiếng hỏi.
“Ha ha, vì tôi tiến trò chơi hơi trễ, lại mất rất nhiều thời gian ở Tân Thủ thôn nữa nên tôi chỉ mới vào thành không lâu. Vốn tôi nghĩ sẽ đến từng thành thị bán một lần xem thử thành thị nào có nhu cầu cao hơn thì tôi sẽ đến đó. Bây giờ vẫn còn đang giai đoạn thử nghiệm, Đế Thành mới là thành thị thứ hai mà tôi đặt chân đến.” Cô gái chủ sạp hàng giải thích.
“Có hứng thú hợp tác lâu dài hay không?” Rốt cục Tiêu Lãnh cũng lộ ra cái đuôi hồ ly.
“Hợp tác lâu dài sao? Phương thức hợp tác ra sao?” Hiển nhiên cô gái đã động tâm.
“Ở Tương Dương tôi có mở một gian tửu lâu và một gian trà lâu, cho nên nhu cầu đối với rau củ hoa quả tự nhiên sẽ không ít. Tôi chưa từng nghe qua sẽ có loại rau quả mang thuộc tính, nhưng dùng đầu mà nghĩ thôi cũng đủ biết khẳng định sẽ kiếm được tiền. Nếu hai bên có thể hợp tác thì tôi cũng không lừa cô, về giá cả chúng ta có thể thương lượng. Tôi cần rau quả của cô, hy vọng cô có thể cung ứng lâu dài.” Thương nhân Tiêu Lãnh nghiêm túc giải thích.
“Không thành vấn đề. Tuy rằng sản lượng loại rau quả mang thuộc tính này ít hơn nhiều so với rau quả bình thường, nhưng nhiều năm ở Tân Thủ thôn như vậy tôi cũng trồng được không ít nên vẫn có trữ hàng. Sau này, hằng năm cũng có thể trồng được những loại rau quả cố định, cung ứng lâu dài hẳn là không có vấn đề gì, khó ở chỗ là không thể cung cấp thường xuyên giống các loại rau quả bình thường được. Nhưng mà, kỳ thật lúc gieo trồng đôi lúc cũng có sai sót, có thể xuất hiện không ít rau quả bình thường, không mang thuộc tính, dù vậy vẫn tốt hơn nhiều so với rau quả được bán trên đường. Nếu anh cần thì ta cũng có thể bán cho snh, không cần cũng không sao cả.” Cô gái hưng phấn đến mức không lời nào có thể miêu tả được. Từ khi hoàn thành học nghiệp ở Tân Thủ thôn, đây coi như là mối làm ăn lớn nhất của cô, cô không hưng phấn làm sao được?
“Chuyện này tốt thôi.” Tiêu Lãnh trực tiếp tỏ vẻ cái gì hắn cũng có thể ‘ăn’.