*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[Hệ thống thông báo Húc Nhật Duy Tâm trở thành hội trưởng của công hội đầu tiên trong Huyền Cực – Công hội Duy Nhật]
Sau khi nghe được hệ thống thông báo, Duy Tâm ngốc lăng ba giây, sau đó nhìn Hoắc Khắc Kim, ngây ngô cười hỏi:
“A...... Ha hả...... Vừa rồi ngươi có nghe được hệ thống thông báo không?” (không chấp nhận sự thật à)
Gật đầu, Hoắc Khắc Kim không rõ Duy Tâm vì cái gì trở nên kỳ quái như vậy, chẳng lẽ là rất cao hứng?
“Ta là hội trưởng công hội đầu tiên của Huyền Cực?” Trầm mặc một lát, Duy Tâm bình tĩnh hỏi.
“Đúng vậy.” Vừa rồi hệ thống không phải nói thật rõ ràng sao.
Trầm mặc, trầm mặc, lại trầm mặc, Duy Tâm rốt cục trầm mặc không nổi nữa, hoàn toàn bùng nổ phát điên.
“A ~~~~ vì cái gì a, là tên hỗn đản nào muốn ta làm hội trưởng a!!!” (là Hàn ca đó, xử ảnh đi)
Kêu to, Duy Tâm xoay người muốn lao đi tìm bọn họ tính sổ. Trời mới biết, hắn đối loại chuyện dính tới quyền lực hắn luôn né, trước kia khi đến trường, hắn cũng không nguyện ý làm lớp trưởng linh tinh gì đó, hiện tại, hiện tại, hiện tại thế nhưng phải hắn làm hội trưởng, có lầm hay không a!!!
Bọn họ có biết hội trưởng của công hội đầu tiên đại biểu cho cái gì a, là đại biểu cho mỗi khi ngươi bước ra đường đều có người nhảy ra cùng ngươi One On One. (một chọi một) Ban đầu chính là cảm thấy nếu lập công hội sẽ chơi thật vui, không nghĩ tới, hiện tại đều ‘chơi’ đến trên người mình.
Vội vàng giữ chặt Duy Tâm đang nổi giận đùng đùng, Hoắc Khắc Kim thật sự không hiểu, trở thành hội trưởng là chuyện tốt như vậy sao lại làm Duy Tâm phát hỏa đại như vậy, người bình thường muốn làm còn không có để làm mà.
“Bình tĩnh một chút, ngươi trước tiên phải ở chỗ này của ta học tập xong mới có thể đi ra ngoài.”
Hiện tại mặc kệ nguyên nhân gì, Hoắc Khắc Kim cảm thấy nhiệm vụ hàng đầu vẫn là ổn định Duy Tâm trước rồi nói sau.
“Cái gì!”
Quay đầu, Duy Tâm hồng mắt hỏi,
“Ta phải hoàn thành học tập mới có thể rời đi?”
Vừa thấy tình thế không ổn, Hoắc Khắc Kim buông lỏng tay ra, che ngực ho nhẹ lên, thanh âm cũng lập tức mềm nhẹ rất nhiều, nhưng vẫn là cố gắng mà hồi đáp:
“Đúng vậy, đây là điều kiện của nhiệm vụ này.”
Nhìn đến bộ dáng ốm yếu của Hoắc Khắc Kim, Duy Tâm cũng không náo loạn, khẩn trương đỡ lấy hắn, nói: “Uy, uy, Hoắc Khắc Kim, ngươi không sao chứ.”
“Không có việc gì, không có việc gì, là bệnh cũ.” Vì cái gì NPC lại ốm yếu như vậy? Duy Tâm cảm thấy được thật không hiểu nổi, nhưng là không thể không trông nom.
“Ta đây dìu ngươi đi nghỉ ngơi một chút.”
Thành công dời đi lực chú ý của Duy Tâm, Hoắc Khắc Kim cũng biết thời thế theo hăn đi vào nghỉ ngơi. Buồn cười nhìn Duy Tâm hoàn toàn bị Hoắc Khắc Kim lừa, Tu Y Pháp vẫn đứng phía sau bọn họ cười đến ôn nhu mà thâm trầm, một chút cũng không giống nụ cười của một đứa bé.
Bắt đầu kiếp sống học tập, Duy Tâm kinh ngạc phát giác trong trò chơi đặt ra học chức nghiệp bình thường và chức nghiệp ẩn hoàn toàn khác nhau, luyện kim thật là cùng trong hiện thực giống nhau, phải học tập từng bước một, theo cơ bản bắt đầu học lên, chỉ có điểm khác biệt là nơi này tốc độ học tập so với trong hiện thực có mau hơn.
Mà Hoắc Khắc Kim lại đau đầu vì thu dọn, do Duy Tâm mỗi ngày đều gây họa, luyện kim kỳ thật không khác biệt hóa học, cần điều phối thuốc, mà bản lĩnh lớn nhất của Duy Tâm là mỗi ngày cho nổ cả trăm lần, nhìn phòng thí nghiệm trở nên vô cùng thê thảm, Hoắc Khắc Kim thật sự là khóc không ra nước mắt a.
Ngày đầu tiên
“Duy Tâm, ngươi xác định đây là thuốc chữa bệnh sao?”
Nhìn ống nghiệm chứa nước thuốc phát ra màu lam quỷ dị, lại không ngừng sủi bọt bốc khói, Hoắc Khắc Kim thật sự không thể ép mình liên tưởng nó và thuốc trị bệnh là một.
“Đương nhiên là thuốc.”
Chớp mắt nhìn hắn, Duy Tâm bất mãn Hoắc Khắc Kim không tin hắn đến vậy.
Nuốt một ngụm nước bọt, Hoắc Khắc Kim vẫn là quyết định không để chính mình thử nghiệm, tìm một quái sống ngoài rìa Hắc Ám Sâm Lâm có thể chất gần giống nhân loại đến thử thuốc.
Vừa nuốt nước thuốc một giây sau, quái liền phát ra tiếng kêu thảm thiết, thê lương đến mức làm cho người ta trong lòng run sợ, Hoắc Khắc Kim thật sự không dám tưởng tượng thuốc này mà dùng trên con người sẽ phát sinh chuyện gì.
-0-