Huyền cầm

Chương 12




“Yah!!”

Tôi thúc ngựa chạy thật nhanh. Tôi phải đuổi kịp, không thể để mất em như thế! Tôi sẽ không chạm vào em nữa, không làm em khó xử nữa đâu! Hãy ở lại đi, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy em, được nghe tiếng sáo êm dịu của em, được biết rằng em vẫn còn bên tôi, thế là đủ. Hãy để tôi được chăm sóc em, mỗi tối lặng lẽ đến bên giường ngắm nhìn gương mặt say ngủ của em, khẽ đùa nghịch tóc em. Đừng rời xa tôi!

Máu? Máu đang nhuộm đỏ áo em, màu áo trắng thanh tao tôi yêu đến dại người, vấy cả lên mặt em? Không, chắc chỉ là phẩm nhuộm thôi! Bọn khốn kiếp dám làm bẩn áo em. Em vốn rất chỉnh chu trong cách ăn mặc. Yên tâm đi, tôi sẽ trừng phạt họ, Em thấy không? Họ chết cả rồi đấy. Tôi không tha kẻ nào làm bẩn em đâu. Em đưa tay, tôi rướn người bắt lấy, nhưng sao lại cứ xa dần, xa dần? Thôi mà, đừng giận tôi nữa! Để tôi chạm vào tay em đi, rồi em muốn gì cũng được. Bắt tôi nhảy cóc quanh sân hay cõng em lên xuống cầu thang mười vòng cũng cũng chả sao. Như trước đây em vẫn hay hờn dỗi bắt tôi làm ấy, tôi chịu hết. Chỉ cần em đưa tay cho tôi, hãy để tôi nắm lấy, một lần này thôi cũng được. Xin em …

‘HIỂU PHONG!!!”

“Ông tỉnh rồi à?”

“Triết Hàn?”

Vương đường chủ thở dài nhìn người bạn tâm giao của mình. Ít nhiều ông cũng đoán được điều ám ảnh giấc mơ của Bách Kỳ.

“Phong đâu?”

“…”

“Trả lời tôi đi, Phong đâu?”

“Ông muốn hỏi Phong nào?”

“Ông biết mà, đừng có bắt bẽ tôi!”

“Đến tận bây giờ mà ông vẫn…Thôi sao cũng được, cho dù ông có hỏi “Phong” nào thì câu trả lời cũng thế thôi.”

“Ông đang đùa phải không?”

“Quân đội hoàng gia vẫn đang tìm, nhưng chỗ vực thẳm đó…, chắc ông cũng biết nếu có thể tìm ra thì bây giờ Hiểu Phong đã an nghỉ trong mộ phần Hồ gia chứ đâu chỉ có mỗi bài vị!”

“Không! Hiểu Phong chưa chết, Bạch Phong cũng thế!”

“Ông thôi đi!” – Vương đường chủ hét lên – “Hiểu Phong chết rồi, Hiểu Bạch cũng thế! Họ chết cả rồi, chết cả rồi ông biết không! Chỉ còn tôi và ông thôi! Bạch Phong à? Nực cười! Nếu bản thân ông không tự tha thứ cho mình thì dù ông có gọi nó bằng cái tên nào cũng thế thôi!”

Bách Kỳ không nói tiếng nào, và cũng không thể nói được lời nào, chỉ còn biết ngồi thừ ra đó, nhìn vào khoảng không xa xăm ngoài kia.

“Là quả báo phải không Triết Hàn? Tôi đã mất cả người tôi yêu và đứa con ruột thịt của mình ở cùng một chỗ…”

“Quả báo hay không là do cách nhìn của mỗi người”

“Ông biết không, trước nay người tôi khâm phục nhất, kính nể nhất chỉ có ông thôi. Ông có thể điềm tĩnh chấp nhận mọi sự thật.”

“Đừng dùng từ ‘kính nể’ chứ, nghe cứ như tôi già lắm vậy!”

“Chứ còn gì nữa, ông hơn tôi sáu tuổi chứ ít ỏi gì!”

“Ông thấy mệt thì nghỉ ngơi đi, tôi xem việc tìm kiếm ra sao rồi. Dù sao cũng nên hy vọng”

“Tôi cũng đi.”

“Uhm”

“Cám ơn ông nhiều lắm”

“Về việc gì?”

“Vì lúc nào cũng giúp tôi những việc đáng lý ra tôi phải làm”

Vương đường chủ cười nhẹ. Tôi không tốt như ông nghĩ đâu Bách Kỳ, tôi làm mọi việc chỉ vì người quan trọng nhất trong lòng tôi thôi, người tôi không thể nào quên kể từ lần đầu gặp mặt. Nhưng thôi, cả cuộc đời này tôi cũng không thể nhận được tiếng yêu từ người đó. Kể từ cuộc hội ngộ của bốn chúng ta, mọi chuyện đã quá muộn màng.

=============

Mọi người đều nghĩ lần này Kỳ Vũ sẽ mất bình tĩnh. Nhưng không, hắn thậm chí còn bình tĩnh hơn một số người. Hắn không cuống cuồng đi tìm cậu như lần trước, bỏ ra chỗ khác khi nghe ai đó vô tình nói cậu lành ít dữ nhiều. Hắn không quát mắng hay nạt nộ ai cả.

Mỗi ngày hắn đem huyền cầm và cây sáo bạc ra lau chùi cẩn thận. Và chỉ khi nào gấp đủ một ngàn con hạc giấy mới đi ngủ. Hiếm khi thấy hắn mở miệng nói chuyện, dù là với Vương đường chủ, Kỳ An, Bích Ngọc, hay thậm chí là với Trúc Diệp – đứa em duy nhất và yêu quí nhất của hắn. Mỗi tối, người ta thấy hắn ra bờ sông nọ, nằm im nhìn ngắm bầu trời một chốc rồi về.

Hắn không uống rượu. Có lần nào đó cậu đã nói là không thích mùi rượu. Nhưng hắn vẫn mua về vài bình, chỉ mua để đó thôi, hắn chưa nhấp môi đến một lần. Thỉnh thoảng người ta nghe hắn lẩm nhẩm hai bài hát nào đấy. Hắn không bỏ bữa ăn nào cả. Đôi khi hắn hắn than thở một câu…

…Bạch Phong đi đâu mà đến giờ vẫn chưa về không biết nữa!

=======================

Chàng đặt bút xuống, bảo tên thái giám lui ra ngoài. Gấp lại tờ tấu chương để sang một bên, chàng hít một hơi dài, thở ra

“Đã đến rồi thì đừng trốn nữa!”

Cánh cửa thư phòng bật mở. Một bóng áo tím lướt qua, dừng lại trước mặt chàng. Chàng bước qua y, đến đóng lại cánh cửa.

“Ngươi còn dám đến đây sao? Không sợ ta giết ngươi à?”

“Cậu sẽ không giết tôi đâu”

“Tại sao?”

“Vì cậu không muốn thừa nhận Bạch Phong đã —”

“Câm miệng!”

Chàng quát lên trước khi y kịp nói hết câu. Hai mắt tình cờ gặp nhau, chàng quay sang hướng khác. Làm ơn đừng nhìn như thể đang soi thấu lòng ta!

Hôm nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Bạch Phong.

Nếu trong hôm nay không có thuốc giải, Bạch Phong sẽ…

Y chợt bước nhanh đến bên, ôm chặt chàng vào lòng trước khi chàng kịp tránh. Chàng vùng vẫy, y càng siết chặt vòng tay. Sau một hồi, chàng đành buông xuôi, vì thứ chất lỏng trong suốt nóng ấm đã chực trào nơi khóe mắt…

Vua của một nước không được quyền rơi lệ…

===========

Hắn đang ngồi gấp hạc thì Tử Y Lang bước vào, ngồi xuống đối diện.

“Bạch Phong không có đây, ngươi để thuốc đó đi, chừng nào cậu ấy về ta đưa cho.” – hắn vẫn chăm chú vào từng nếp gấp.

Y lắc đầu, không nói gì. Lấy trong tay áo ra một tờ giấy, y đặt xuống trước mặt hắn. Hắn không để ý, vẫn tỉ mỉ vuốt thẳng nếp gấp. Y giằng lấy con hạc, hắn mở miệng định mắng nhưng lại thôi, quay tìm một mẫu giấy vuông khác để gấp.

Rầm

Y đập mạnh tay xuống bàn, ngay chỗ tờ giấy y đặt xuống. Hắn ngước lên, thắc mắc nhìn y.

“Đừng giả ngây nữa! Ngươi giấu được mọi người nhưng không giấu được ta đâu! Cây sáo bạc bị nứt rồi, thôi tâm thuật của sư đệ đã mất tác dụng, hẳn giờ ngươi đã nhớ hết chuyện mười một năm về trước!”

Hắn cụp mắt xuống, bần thần nhìn đôi bàn tay mình đan vào nhau. Y thở dài, biết mình đã đạt được mục đích.

“Bức thư đó trước khi bỏ đi đệ ấy nhờ An Thiên giao lại cho ngươi. Nói cho ngươi biết, trốn tránh không phải cách giải quyết vấn đề đâu!”

Y bỏ đi. Hắn run run cầm tờ giấy lên đọc. Một cơn gió đột ngột thổi vào, những con hạc giấy trên bàn bay khắp phòng. Hắn với tay chụp lấy một con, bước đến bên bàn, cẩn thận nâng cây sáo lên, vuốt nhẹ đường nứt rồi ôm nó vào lòng

“Bạch Phong, xin lỗi…”

===============

“Nhóc, anh gấp xong một con hạc rồi nè!”

“Xấu quá!”

“Nè, công sức của anh, cấm chê! Vậy chỉ còn chín trăm chín mươi chín con hạc nữa thôi”

“Gì? Con này cũng tính nữa à?”

“Chứ sao! Nhóc đâu có bảo là phải gấp đẹp”

“Thôi được rồi, đưa con hạc này cho em”

“Chi?”

“Em sẽ giữ nó, chừng nào anh gấp đủ số còn lại, em sẽ suy xét xem có nên chấp nhận con này không”

“Gì kỳ vậy?”

“Sao? Anh không thích à?” – nhóc ra vẻ buồn buồn

“Thôi được thôi được! Tùy nhóc hết, chịu chưa?”

“Là anh nói đó nghen!”

“Uh” – không hiểu sao nhưng cậu bé sợ nhất là nhóc buồn, chỉ cần để nhóc vui, cậu bé chấp nhận tất cả.

Nhóc để con hạc vào tay áo, mỉm cười. Tự dưng cậu bé đỏ mặt, nụ cười của nhóc đẹp thật!

Họ không hề biết rằng, phải đến mười một năm sau, một ngàn con hạc giấy mới được hoàn thành.

À, có lẽ chúng ta không nên gọi họ là cậu bé và nhóc nữa. Vì nhóc đã mười ba và cậu bé đã mười bốn tuổi.

Tử Y Lang vừa điều chế được một loại thuốc mới, có lẽ nên thử trên chuột trước. Y pha thuốc ra cái tách trà nhỏ để trên bàn, vào phía sau tấm bình phong lấy hai con chuột. Chết thật, những con chuột còn lại đều đang thử các loại thuốc khác! Sao lại quên mất cơ chứ! Y tự cốc nhẹ vào đầu mình rồi bỏ ra ngoài tìm hai con chuột khác.

Mười sáu tuổi, danh tiếng Tử Y Lang chỉ đứng sau sư phụ mình.

Mười sáu tuổi, y đang nghiên cứu một loại thuốc mà trước giờ chưa từng đụng đến.

Kỳ Vũ chạy vào phòng, thở hổn hển.

“Tử Y Lang! Nhóc ơi!”

Không có tiếng đáp lại.

“Tử Y Lang đi đâu thế không biết! Còn nhóc nữa, lão già bảo là nhóc đến tìm Tử Y Lang có việc mà?”

Hắn đi khắp phòng nhưng chỉ thấy toàn dược thảo, sách vở và … chuột! Tốt nhất là tránh xa chúng ra, ai biết gã Tử Y Lang đó cho bọn chuột uống thứ gì chứ. Nhưng bỏ qua bọn chuột, điều quan trọng là Bạch Phong đâu rồi?

Cha Kỳ Vũ vừa đến, ông bảo mai hắn phải về. Chết thật, sớm hơn dự định đến năm ngày, hắn vẫn chưa gấp đủ một ngàn con hạc. Hắn phải tìm cậu, phải dặn cậu chờ hắn gấp hạc. Hắn không muốn cậu có vợ đâu!

Hắn chán nản ngồi xuống bàn, giờ có tìm cũng chẳng biết đâu. Hơn nữa lão già nói cậu đến đây thì chắc chắn cậu sẽ đến, nhưng chắc cậu còn đi đâu nữa thôi.

Khát, hắn định rót tách trà thì thấy cái tách có sẵn nước. Còn ấm, chắc rót ra chưa lâu, uống luôn vậy!

Cậu bước nhanh đến chỗ đại sư huynh Tử Y Lang. Sư phụ bảo cậu đến tìm y lấy dược thảo, nhưng đang đi thì gặp Vương đường chủ nên dừng lại nói chuyện với ông một chút. Ông bảo mai phải đưa Kỳ Vũ về và giờ hắn đang tìm cậu, chắc đã đến chỗ Tử Y Lang.

Vậy là hắn phải về sao? Hắn vẫn chưa gấp xong hạc, nếu hắn không muốn giữ lời hứa thì sao? Cậu không muốn hắn lấy vợ đâu!

Bỗng từ xa cậu thấy hắn đang khụy dưới đất

“Kỳ Vũ, anh có sao không?” – cậu hoảng hồn chạy lại đỡ hắn dậy

“Nhóc…anh thấy khó chịu quá!”

“Anh ở đây đi, em đi tìm đại sư huynh!”

Nhóc vội đứng dậy định chạy đi tìm, nhưng hắn đột ngột nắm tay cậu lại, kéo mạnh xuống.

“Anh sao vậy?” – cậu kinh ngạc nhìn hắn.

Đôi mắt hắn giờ đây thật đáng sợ, ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Hắn đè cậu xuống đất, giữ chặt hai tay cậu chỉ với một tay. Hắn cúi xuống ngấu nghiến đôi môi cậu, rồi lướt xuống cổ, tay còn lại luồn qua lớp vải, lần xuống dưới…

“Đừng, Kỳ Vũ! Cứu đệ…hoàng huynh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Lúc Tử Y Lang cùng Vương đường chủ và Kỳ An đến thì thấy hắn nằm sấp trên sàn, quần áo xốc xếch. Còn cậu thì ngồi co ro một góc phòng, tay giữ chặt bộ quần áo rách rưới, cả người run rẫy, đôi mắt sợ sệt nhìn về phía hắn. Tử Y Lang nghiến răng tức tối hất đổ những chai lọ trong tầm mắt mình. Kỳ An đem hắn về phòng, chỉnh lại quần áo cho hắn. Vương đường chủ ôm chặt lấy Bạch Phong, vỗ nhẹ vào lưng cậu an ủi. Với Bạch Phong ông chẳng khác nào người cha thứ hai.

“Sư huynh, đó là loại tình dược lần trước huynh nói đang thử bào chế phải không?”

Y gật đầu, nét mặt đau đớn. Lần đầu tiên trong đời y thấy hối hận khi bào chế ra một loại thuốc.

“Tuyệt đối không được cho Kỳ Vũ biết chuyện này!”

“Nhưng…”

“Tuyệt đối không! Hứa với đệ đi, cả Vương thúc nữa, hứa với con. Tuyệt đối không được để Kỳ Vũ biết!”

Hai người kia nhìn nhau rồi miễn cưỡng gật đầu.

“Còn nữa, đừng nói chuyện này cho phụ thân và hoàng huynh”

Họ đồng ý, ai cũng ngầm hiểu nếu để hai người đó biết, chắc chắn Kỳ Vũ sẽ không toàn mạng.

“Vương thúc, đừng để Kỳ Vũ đến đây nữa, con không muốn gặp…”

Giọng cậu nhỏ dần rồi lạc mất. Vương đường chủ ôm chặt cậu hơn. Việc vừa rồi tuy chỉ là sự cố, nhưng không thể phủ nhận mọi lỗi lầm. Một phần nào đó có lẽ cũng do ông, nếu từ đầu ông không cho Kỳ Vũ đến đây, chuyện ngày hôm nay chắc đã không xảy ra…

“Bạch Phong! Nhóc đâu rồi?” – hắn chạy lanh quanh Nhạc Y Trai, luôn miệng gọi ‘nhóc’ của hắn.

Không có, ‘nhóc’ đi đâu cơ chứ? Hắn chạy vào rừng trúc, cũng không có!

Sao ‘nhóc’ lại biến đâu mất vào lúc này chứ! Đã bảo hôm nay hắn phải về Vương gia trang mà!

“Vũ nhi, về thôi!”

“Không, con không về! Phong đâu rồi? Nhóc hứa sẽ ra tiễn con!”

“Phong nhi không gặp con đâu”

“Sao chứ? Con không tin! Nhóc không nuốt lời đâu!”

“Vũ nhi!”

“Con không biết!” – hắn vùng chạy – “Con phải tìm nhóc. Bạch Phong!!!!!!!!!!”

Hắn đã gấp đủ chín trăm chín mươi chín con hạc từ lâu, con thứ một ngàn, hay cũng là con đầu tiên do cậu giữ. Hắn phải đưa cậu, nói cho cậu biết hắn thực hiện lời hứa rồi, giờ đây cậu là của hắn. Nhưng cha không cho hắn đến Nhạc Y Trai, ông cứ hẹn lần hẹn lữa mãi suốt cả năm trời! Lý do một năm trước cậu không ra tiễn hắn hắn vẫn chưa biết được.

Hắn rất nhớ cậu, nhớ nụ cười, tiếng đàn, nhớ hết mọi thứ có liên quan đến cậu. Hắn muốn gặp cậu, muốn gọi ‘nhóc’, muốn ngồi nghe cậu đàn giữa rừng trúc. Hắn thật sự sắp chịu hết nổi rồi!

Một hôm nọ nhân lúc Vương đường chủ và Kỳ An không để ý, hắn lén phi ngựa trốn đi. Hắn đi suốt một ngày một đêm không nghỉ mới đến được chân núi. Thường thì giờ này cậu đang luyện đàn ở rừng trúc. Hắn không vào Nhạc Y Trai mà đến đó luôn.

Hắn xuống ngựa vừa đi vừa gọi, nhưng mãi không tìm được cậu. Chợt nhớ còn một hang động, hắn chạy vội đến đó.

Trước hang động có bày thạch trận. Không lẽ cậu muốn trốn hắn? Lúc trước hắn đã làm gì khiến cậu giận sao? Nhất định phải tìm cậu hỏi cho ra lẽ, hắn không muốn bị giận một cách vô cớ đâu!

Hắn đứng suy tính một lát rồi mỉm cười. Việc bày binh bố trận này cậu không qua được hắn đâu! Hắn nhặt lên một hòn đá, bắt đầu phá trận.

Cậu đang trong hang động luyện công thì phát hiện có kẻ đột nhập. Cố gắng không để phân tâm, cậu cau mày, cầu mong kẻ đó bị vướng bẫy. Kẻ đột nhập chắc chắn không phải Tử Y Lang hay sư phụ. Lần này cậu quá chủ quan, cứ nghĩ không ai đủ khả năng đến được đây. Ma âm pháp mới vào tầng thứ mười, nếu có kẻ đột nhập lúc này…

Có đặt bẫy nữa à? Xem ra cậu muốn trốn hắn thật! Không dễ đâu, hắn gấp đủ hạc rồi, giờ cậu là của hắn, không có quyền trốn! Búng một hòn đá vào vách tường, hắn mỉm cười hài lòng, thong thả bước vào. Cái bẫy cuối cùng đã bị phá.

“Nhóc không trốn anh được nữa đâu!” – hắn nói to.

Cậu nghe tiếng hắn, giật mình. Trong một thoáng sơ suất ấy, toàn bộ luồng chân khí đảo lộn. Cậu vận công cố chống lại nhưng vô ích. Lúc hắn vừa bước đến cũng là lúc cậu thổ huyết, ngã gục xuống đất. Máu vấy lên cây huyền cầm trước mặt.

“Bạch Phong!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Hắn hoảng hốt chạy lại đỡ cậu dậy, lay mạnh. Đôi mắt yếu ớt nhìn hắn một thoáng rồi khép lại. Hắn bế cậu dậy, chạy như bay về Nhạc Y Trai…

Hắn ngồi như tượng bên giường cậu, không chịu rời nửa bước. Và chỉ buông tay cậu ra khi cho cậu uống thuốc hoặc để Tử Y Lang và sư phụ cậu bắt mạch. Hắn không ăn không uống, chỉ ngồi đó nắm chặt tay cậu, bỏ mặc mọi lời khuyên can.

Nếu nói là lỗi, thì lỗi của ai đây?

Ba ngày sau cậu tỉnh lại, nhưng không cử động được nhiều, thân thể như không còn sức. Hắn luôn ở bên, giành phần chăm sóc cậu, không cho ai động vào. Cậu không phản đối, nhưng cũng không nói với hắn lời nào.

Cuối cùng, khoảng một tháng sau đó thì phải, cậu hồi phục.

“Anh đi đi, tôi không muốn gặp anh!” – đó là câu đầu tiên cậu nói với hắn sau hơn một năm trời,tính từ ‘ngày hôm ấy’

Hắn không nói gì, và cũng không bỏ đi. Cho dù cậu có xua đuổi hay phớt lờ, hắn vẫn theo sát bên, không cho cậu động tay vào việc gì có vẻ là nặng nhọc cả.

Tối đó hắn đem chín trăm chín mươi chín con hạc giấy để trong phòng cậu, rồi cũng ngồi trước cửa phòng như mọi đêm.

Cậu nhìn chiếc hộp gỗ gần như muốn khóc. Hàng loạt những cảm xúc hỗn độn thay nhau chiếm giữ con tim. Hắn vẫn còn nhớ lời hứa! Nhưng …

Nhưng cậu không quên được chuyện một năm trước!

Hít một hơi dài, co chặt hai nắm tay, cậu bước đến mở cửa rồi quay vào đứng bên bàn, quay mặt vào trong. Hắn bước đến đứng sau lưng cậu, chờ đợi.

Cậu cầm lên một con hạc, ngắm nghía hồi lâu. Chợt cậu quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn. Hơi giật mình, hắn tránh ánh mắt cậu như một phản xạ, nhưng rồi hắn đón nhận ánh mắt ấy một cách kiên quyết.

Chỉ vài phút trôi qua mà dài như hàng bao thế kỷ, chỉ có tiếng gió, tiếng côn trùng vang lên giữa đêm tối núi rừng. Cậu từ tốn đưa con hạc lên trước mặt hắn.

… Rồi nhàu nát!

Cậu xòe lòng bàn tay, gió thổi con hạc giấy – giờ đây chỉ là mẩu giấy nhăn nhúm – rơi xuống sàn. Ánh mắt hắn chỉ còn là nỗi kinh ngạc, bàng hoàng. Hắn đứng trơ ra, nhìn cậu như bị thôi miên. Hắn có thấy không nỗi đau trong mắt cậu?

Quay mặt tránh ánh mắt hắn, cậu lấy trong tay áo cây sáo bạc, Hắn hơi ngạc nhiên, cậu biết thổi sáo ư?

Cậu bình thản đưa cây sáo lên môi, trong một chốc, hắn thấy những con hạc giấy xoay xoay, nhanh dần, nhanh dần đến chóng mặt, rồi mọi thứ chỉ còn là một màu trắng.

Cậu đỡ hắn, loạng choạng vì sức nặng. Hắn cũng không biết mình đã ngã vào lòng cậu. Cậu ôm chặt hắn, siết nhẹ rồi đỡ hắn ngồi xuống ghế, gục trên bàn. Vừa lúc ấy thì Tử Y Lang và Vương đường chủ bước vào.

“Đệ vừa dùng thôi tâm thuật?” – Tử Y Lang hỏi, nhưng y biết chắc câu trả lời. Đang ngồi cùng Vương đường chủ thì nghe tiếng sáo nên y mới chạy đến.

Khẽ gật đầu, cậu nhìn hắn lần cuối rồi bước đến gần Vương đường chủ.

“Vương thúc, đem anh ấy về đi. Những chuyện không nên nhớ thì tốt nhất hãy quên”

“Nhưng còn chuyện đó…?”

“Đại sư huynh, huynh điều chế được thuốc giảm đau mà phải không?”

Quyết định là của cậu, họ chỉ còn biết làm theo. Không ai nói gì nhưng trong lòng đều thấy có chút nhói đau.

Chỉ còn một mình trong phòng, cậu cúi xuống nhặt con hạc đã bị mình nhàu nát, kéo ra vuốt lại cho thẳng, để vào trong hộp cùng những con hạc giấy khác, đem ra trước sân. Và đốt chúng lên.

Khi chín trăm chín mươi chín con hạc chỉ còn là đám tro tàn, cậu lấy con hạc đầu tiên hắn gấp được ra ngắm nghía rồi thở dài, ngước nhìn bầu trời. Hàng ngàn vì sao lấp lánh không làm cảnh thêm vui, mà càng làm trăng thêm cô độc.

Vì trăng chỉ có một mình…

Năm năm sau cậu đến kinh thành, gặp gỡ vốn là điều không tránh khỏi.

Nhưng liệu chúng ta có nên kể đến trước đó một năm, khi mà màu tím một lần tình cờ đến khu rừng già nọ, đã bị ám ảnh bởi đôi mắt đẹp đến buồn…?