Huy Vũ Tuyệt Thế

Chương 2: Băng sơn hòa tan




Lần thứ hai nhìn thấy Viêm Cứu Huy là ở trong ngự hoa viên của hoàng cung, khi đó viêm Cứu Vũ bốn tuổi, Viêm Cứu Huy sáu tuổi.

Trong trí nhớ của Viêm Cứu Vũ, Huy ca ca luôn là một người yên tĩnh, lạnh lùng.

Hắn cũng không biết ta, nhưng ta biết hắn, cái kia thái tử lạnh như băng không chịu ôm ta.

Phải biết rằng người khác muốn ôm ta, ta còn không cho nha, có lẽ chính vì điểm này mới khiến ta chú ý đi.

Không thể không thừa nhận bộ dáng Huy ca ca dưới ánh mặt trời đọc sách thực sự mê người nha, ta nghĩ bộ dáng hắn cười rộ lên nhất định càng đẹp mắt. (^_^)

“Tư trì thông giám.” Viêm Cứu Vũ ngẩng đầu lên thấy được thư danh.

Viêm Cứu Huy đang chăm chú xem ngẩng đầu, nhìn một vòng cũng chưa tìm được người, chẳng lẽ hắn vừa rồi nghe nhầm sao?

Vừa muốn tiếp tục xem, cảm giác áo choàng của mình đang bị người nào đó kéo kéo. Ai lớn mật như vậy nha?!

Cúi đầu mới phát hiện là một nam hài có đôi mắt màu lam, cặp mắt kia, mình giống như đã gặp qua ở đâu rồi thì phải? Hơn nữa trong cung cũng không có tiểu hài tử, hắn là ở đâu tới?

“Huy ca ca, ta là Viêm Cứu Vũ.” Thấy Viêm Cứu Huy ánh mắt nghi hoặc, Viêm Cứu Vũ rất tự động mà vì hắn giải đáp.

Viêm Cứu Vũ, chính là cái kia tiểu hài tử nhị hoàng thúc cùng phụ hoàng sủng ái sao?

Khó trách: “Tìm ta có việc sao?”

Khuôn mặt tươi cười giương lên thật to: “Bồi ta ngoạn có được hay không? Huy ca ca?”

” Ngoạn?”

“Ân, ” Viêm Cứu Vũ nặng nề mà gật đầu, “Cùng ta ngoạn có thể khiến ngươi cảm thấy khoái hoạt nha, cùng ngoạn với ta được không?”

“Ca ca còn muốn đọc sách, ta bảo cung nữ cùng ngươi ngoạn được không?” Tận lực dùng ngữ khí nhu hòa. Phụ hoàng nói Viêm Cứu Vũ rất thích khóc, lộng nó khóc sẽ không tốt lắm.

“Không cần, các nàng đều rất ngốc a, ngoạn không vui.” Viêm Cứu Vũ giữ chặt tay Viêm Cứu Huy: “Huy ca ca, ngoạn với ta đi mà.”

“Chính là......” Viêm Cứu Huy có chút do dự, đối với đứa nhỏ hắn vẫn là không có cách.

Viêm Cứu Vũ lập tức sụp mặt xuống: “Ta đã biết, Huy ca ca chán ghét ta, ta đi là được.”

Thiên a! Nói trở mặt liền trở mặt, thảm rồi: “Không chán ghét, ta một chút đều không chán ghét Cứu Vũ, Cứu Vũ muốn ngoạn cái gì Huy ca ca bồi ngươi.”

“Thật sự?” mặt Viêm Cứu Vũ lập tức sáng ngời: “Chúng ta đây chơi mèo vờn chuột được không?”

“Hảo.” Vì cái gì trong lòng cảm thấy rất ấm áp? Là tay hắn ấm áp sao?

“Kia Huy ca ca là con mèo, ta là con chuột, đếm tới 100, Huy ca ca sẽ bắt ta.” Nói xong, Viêm Cứu Vũ liền chạy đi. Hắn cần phải chạy nhanh để trốn, không thể để Huy ca ca tìm được.

Viêm Cứu Huy ngốc lăng nhìn chằm chằm tay mình, còn lưu lại dư âm nhạt nhạt ôn hòa đặc biệt mềm mại của tiểu hài tử. Vì cái gì rất muốn nắm trụ? Nghĩ muốn hắn sao? Muốn tiểu yêu tinh này trụ lại trong lòng mình sao?

Đúng vậy, tâm hắn là như thế nói cho hắn biết.

Có lẽ, đây là ái tình theo như lời phụ hoàng, tựa như phụ hoàng đối mẫu hậu, bất ly bất khí.

Viêm Cứu Huy nở nụ cười, khóa miệng hơi cong lên, đây là phong cảnh đẹp nhất lúc hoàng hôn.

Chờ, Vũ, ta sẽ như mong muốn của ngươi, bắt được ngươi.

Cách đó không xa hai người trốn sau giả sơn ( hòn non bộ)

“Nhị đệ, ngươi xem, ta đã nói Vũ nhi có ma lực nha, Huy nhi đã nở nụ cười!”

“Là… là… hoàng huynh, ta xem không ngừng cười, vẫn là tình thế cười bắt buộc! Ta đáng thương Vũ nhi a, cái gì cũng đều không hiểu đã bị thái tử nhìn trúng”. Viêm Cứu Hiên ở một bên, một phen nước mắt nước mũi.

Viêm Cứu Hoàng khách sáo liếc hắn một cái: “Uy, ngươi không cần như vậy được không? Huy nhi của trẫm chính là phi thường chuyên nhất ( chung tình), sẽ không bạc đãi Vũ nhi, hắn nếu dám làm như vậy, trẫm chính là người thứ nhất không buông tha hắn.”

“Ngươi nói phải giữ lời a, nếu Vũ nhi ngày sau bị thái tử ủy khuất, ta đây làm phụ thân chính là liều chết cũng muốn thay hắn lấy lại công đạo!”

“Ngươi yên tâm a.”

___________