Hữu Tử Sự Cánh Thành

Chương 6: Viên Viên ca




Mã Tín Viễn phát giác mình dưới không lựa lời nói gây đại họa, chờ hắn tỉnh táo lại suy nghĩ một chút lời mình đã nói, không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh, hắn đắc tội với Chu Chu

"Chu...... Chu......" Hắn nhanh chóng lắp bắp, trong lúc nhất thời gọi không ra tên Chu Chu, Dưới tình huống này lại gọi Chu thiếu gia giống như ra vẻ mình rất sợ y, gọi Chu Chu lại quá xa lạ, Mã Tín Viễn làm một người không chỉ là bạn học của Chu Chu, dưới tình huống có chút muốn mượn hơi Chu Chu, gây ra loại chuyện này thật sự khiến y tức giận tới phát điên, hết lần này tới lần khác vẫn không thể biểu hiện ra, hắn hung hăng trợn mắt nhìn Ninh Nhạc một cái, đều là nữ nhân này khơi chuyện.

"Cậu chính là làm nũng với tôi cũng vô dụng, tiểu gia thích là nữ nhân, không phải loại đàn ông thô ráp như cậu." Chu Chu cố ý xuyên tạc lời của hắn, "Cậu phải nói chính là Lâm Tiểu Khởi, không phải tôi."

Mã Tín Viễn lúc này mới nhớ tới còn có đầu sỏ gây tội Lâm Tiểu Khởi như vậy ở đây, hận ý trong lòng đối với Lâm Tiểu Khởi cao hơn một tầng, hàng này từ lúc quen biết cậu ta vẫn luôn làm hỏng chuyện tốt của hắn, đầu tiên là ở trong phòng ngủ cướp lực chú ý của Chu Chu, khiến kế hoạch kết giao với Chu Chu của hắn thất bại, lại hấp dẫn chú ý của Ninh Nhạc, hắn cũng không tin Ninh Nhạc năm đó kinh nghiệm sống chưa nhiều có thể chống lại được cám dỗ, mê hoặc trên vật chất mà hắn mang tới, nhất định là Lâm Tiểu Khởi xúi giục. Hắn sở dĩ đề xuất muốn trong họp lớp nhận lỗi với Lâm Tiểu Khởi, chính là vì để cho mọi người nhìn một chút Mã Tín Viễn hắn giờ đây hỗn như thế nào, Lâm Tiểu Khởi giờ đây hỗn như thế nào, tin tưởng chỉ cần là bạn học có mắt đều ở đứng về phía hắn, huống chi ngay từ lúc trước khi bắt đầu tụ hội, hắn liền tìm vài bạn học thời đại học đi theo hắn hỗn ở trong tụ hội gây rối, cho Lâm Tiểu Khởi khó chịu, không nghĩ tới trộm gà không được còn mất nắm gạo, cuối cùng gây ra khó chịu cũng là mình.

Nhưng là đối mặt với sáp lực của Chu Chu, Mã Tín Viễn phải khuất phục, hắn không thể nào bởi vì chuyện như vậy phá hư liền trở mặt với Chu Chu. Ban đầu bất quá là thấy ảnh của Lâm Tiểu Khởi nhất thời chán ghét, liền ở trước mặt mọi người nói hai câu, hắn cũng biết loại người loại trong ngoài bất nhất này giống như Lâm Tiểu Khởi này ở nước ngoài làm sao có thể thực sự giống như hòa thượng không dính thức ăn mặn, xem đi, rời đi năm năm liền dẫn theo con trai 4 tuổi trở lại, cuộc sống riêng tư của cậu ta sạch tới mức nào.

Mặc dù xem thường Lâm Tiểu Khởi, Mã Tín Viễn vẫn là bộ mặt thối mở miệng cứng nhắc: "Cái kia, mấy hôm trước lời tớ nói về Lâm Tiểu Khởi đều là tự bản thân tớ nhàn rỗi không có chuyện gì nói bừa, thuận miệng nói hai câu, không nghĩ tới có vài người tin là thật liền truyền ra ngoài, tạo thành ảnh hưởng tới danh dự của Lâm Tiểu Khởi và con trai cậu ấy, tớ cảm thấy thật có lỗi."

Nói xong mấy câu nói đó, hắn liền mang theo người xám xịt rời đi, còn dư lại một đám bạn học hai mặt nhìn nhau. Đặc biệt là mấy vị bị Mã Tín Viễn nhắc tới "rảnh rỗi loan truyền" kia, hận không thể lập tức đi theo phía sau Mã Tín Viễn ra ngoài, đáng tiếc bọn họ nếu quả thật làm như vậy thì càng bị người xem thường, chỉ đành phải nơm nớp lo sợ mà phụng bồi mọi người. Những người khác còn lại càng thêm khinh bỉ nhân phẩm của Mã Tín Viễn, nhận lỗi thì nhận lỗi, còn muốn tẩy trắng mình bôi đen người khác, may là ban đầu chưa có đi theo hắn hỗn loạn, bằng không chẳng phải là muốn bị hắn làm thành bia đỡ đạn rồi.

Chu Chu đắc ý đi tới ôm lấy Bồng Hao, cọ cọ cái mũi nhỏ của Bồng Hao, đến khi Bồng Hao không nhịn được nhíu mày đẩy tay y ra mới xán lạn cười một tiếng.

Sau đó mở miệng nói với Lâm Tiểu Khởi: "Xem đi, hắn mang nhiều người như vậy tuyệt bức là sợ tớ sẽ đánh hắn, hàng này kinh sợ không có can đảm, loại trình độ này còn muốn bám vào Nguyên gia, cũng chính là đám Nguyên gia kia con tép riu nhảy không lên được chào đón hắn. Nha, tớ quên mất, quán rượu này chính là sản nghiệp của Nguyên gia, không trách được a, họp lớp lựa chọn đến nơi đây." Chu Chu như có điều suy nghĩ gật gật đầu.

Lâm Tiểu Khởi lại bị hai chữ Nguyên gia này cố định tâm thần, mỗi lần gặp phải chuyện có liên quan tới người kia cậu đều nhịn không được trái tim cuồng loạn, rõ ràng năm lần bảy lượt tự nói với mình phải trấn tĩnh ung dung, cho dù có một ngày đứng mặt đối mặt với người kia cũng phải mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng mình vẫn là khó khăn như vậy.

"Chúng ta cũng đi thôi." Cậu nhận lấy Bồng Hao trong ngực Chu Chu đặt trên mặt đất, kéo tay bé.

Lúc này các bạn học dường như đã quên mất chuyện vừa rồi, một lần nữa vừa nói vừa cười tìm kiếm đề tài, dù sao tiền của lần tụ hội này là Mã Tín Viễn bỏ ra, bọn họ bình thường cũng rất ít có cơ hội tới quán rượu này, nấn ná thêm chút nữa sẽ không có lỗi với tiền Mã Tín Viễn bỏ ra.

Vốn ý tứ của Ninh Nhạc là để cô bỏ tiền tới một chỗ khác không cao cấp như vậy, dù sao chuyện này coi như là bởi vì cô gây lên, nhưng Mã Tín Viễn sao có thể đồng ý cách làm của cô, cho dù hắn đã không còn ý tứ trước kia với Ninh Nhạc, cũng muốn cho cô nhìn một chút khác nhau giữa tìm bạn trai có tiền và bạn trai không có tiền. Bất quá rất đáng tiếc Ninh Nhạc không có ý thức được điểm này, ngược lại tiếp tục vui mừng liễu không có đáp ứng Mã Tín Viễn, ghét nhất người gây ra chuyện như vậy còn muốn người khác thu dọn cục diện rối rắm.

Vừa lúc Ninh Nhạc đi tới bên này nghe rõ lời của Lâm Tiểu Khởi: "Các cậu muốn đi?" Cô có chút tự trách nói.

Vốn là Ninh Nhạc thân là lớp trưởng liền có một phần trách nhiệm, lần tụ hội này Mã Tín Viễn lại đại nháo một đoàn với cô, nháo tới rất không vui, cũng may cuối cùng có Chu Chu ở đây vẫn là kết thúc, bằng không cô thật sự không có mặt mũi gặp lại Lâm Tiểu Khởi.

"Chuyện ngày hôm nay không cần tự trách, tâm ý của cậu tớ nhận, bất quá tớ là tới gặp bạn học cũ, Mã Tín Viễn không có gì liên quan với tớ, trở về cậu cũng đừng tiếp tục gây sự với hắn nữa, tránh cho hắn lại đi tìm cậu phiền toái." Lâm Tiểu Khởi không muốn thiếu người nhân tình, Ninh Nhạc làm một phần, cậu sẽ trả lại nhiều hơn, lui tới như vậy là chuyện cậu không nhịn được nhất.

Sau khi cáo từ với mấy bạn học quen thuộc, Lâm Tiểu Khởi mang theo Bồng Hao và Chu Chu rời khỏi quán rượu.

"Hôm nay gặp phải chuyện bực mình như vậy, thật là xui xẻo." Chu Chu vừa lái xe vừa phàn nàn, vốn là muốn để Lâm Tiểu Khởi trút giận, để Mã Tín Viễn nói lời xin lỗi ngoan ngoãn, biết thế y không mang theo Bồng Hao đi nhà vệ sinh, trò hay an bài còn chưa xuất hiện, tên kia liền có thể nháo lên với Ninh Nhạc.

"Được rồi, cậu hôm nay uy phong lớn hiển hách còn ngại chưa đủ hả, Mã Tín Viễn còn thiếu chút nữa tè ra quần rồi, hắn e rằng liền oán hận cậu." Lâm Tiểu Khởi nhìn Bồng Hao không giải thích được nhìn cậu, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của bé.

"Hứ, tiểu gia sợ hắn? Hôm nay có bản lĩnh khiêu khích tớ tốt nhất sau này có bản lĩnh bò đến trên đầu tớ đi, bằng không, tiểu gia cũng không phải là người hắn có thể đắc tội được." Chu Chu lớn lối nói. Y là thật sự chưa từng gặp vừa ngu vừa thích nháo như Mã Tín Viễn, bất quá vô duyên vô cớ cũng cho cuộc sống của người khác tăng thêm không ít niềm vui, chỉ bằng cái này cũng có thể khiến y nhảy nhót vài ngày.

"Hôm nay tớ mời cậu và Tiểu Bồng Hao đi ăn cơm, muốn ăn cái gì?" Chu Chu bày ra một bộ tư thái tùy hứng ta có tiền ta mời khách, mới vừa nãy ở trong quá rượu cái gì cũng chưa ăn, đều ăn no tức giận rồi.

Kể từ sau khi Lâm Tiểu Khởi trở về nước bọn họ còn chưa cùng nhau ăn cơm đâu, chủ yếu là y đoạn thời gian trước có không ít chuyện cần bận rộn, ngoại trừ công ty chính y mở, lão đầu tử nhà y đã lập kế hoạch nhượng y tiếp nhận sản nghiệp nhà mình, không bận rộn không thể kết thúc.

"Tùy tiện đi." Lâm Tiểu Khởi ngược lại không quan trọng, ăn cái gì cũng được.

Chu Chu dẫn cậu tới nhà hàng y thường tới, nơi này môi trường thanh tịnh đẹp đẽ, vừa nhìn cũng rất có phẩm vị. Tiểu Bồng Hao nghe được có thể có đồ ăn ngon, dồi dào sức sống vui vẻ, bước đi cũng không đàng hoàng, bé kể từ sau khi trở về nước phát hiện thức ăn nơi này ăn ngon hơn nhiều ở nước Mễ Thang, liền thích ngày nào cũng cùng ba ba đi tìm kiếm đồ ăn ngon, hơn nữa cũng không lúc mới về nước đối với tất cả xung quanh đều cảm thấy xa lạ, ngược lại sẽ ngoan ngoãn nói một câu "Chào dì ạ" với người chơi với bé, càng khiến người ta yêu thích.

Bữa cơm này Lâm Tiểu Khởi và Bồng Hao ăn đều rất thỏa mãn, sau khi ăn xong Bồng Hao vỗ vỗ bụng nhỏ phình của mình, nghiêm túc nói: "Ai nha, ăn thành trái dưa hấu rồi."

Chu Chu thuận miệng liền tiếp:" Vừa vặn chú còn ăn ít cùng nhau uống nước trái cây sau khi ăn xong nhé, tới, để chú ăn dưa hấu."

Tiểu Bồng Hao sửng sốt một chút, nghĩ tới ý nghĩa từ ngữ sau câu nói của y: "Bụng của Tiểu Bồng Hao không phải là dưa hấu, ăn không ngon."

Chu Chu nhẫn nại cười trêu bé: "Nhưng cháu mới vừa nói cháu ăn thành trái dưa hấu rồi, dưa hấu ăn rất ngon, chú thích ăn dưa hấu nhất."

Tiểu Bồng Hao bị y nhiễu tới hôn mê, lại thấy y đưa tay cố gắng muốn bắt mình, nhanh chóng nhảy xuống ghế chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa giải thích: "Tiểu Bồng Hao không phải là dưa hấu, không thể ăn, không thể ăn."

Chu Chu cười ha ha, buồn bực hôm nay một cái liền quét sạch. Lâm Tiểu Khởi bất đắc dĩ nhìn y một cái, đứng dậy bước nhanh đuổi theo Bồng Hao, Chu Chu cũng đứng dậy đi tính tiền.

Sau khi đuổi theo Bồng Hao Lâm Tiểu Khởi mang bé đứng ở bên ngoài nhà hàng chờ Chu Chu, Bồng Hao sau khi ăn no bại lộ bản tính gấu con, liền quấn lấy Lâm Tiểu Khởi muốn tới khu trò chơi, Lâm Tiểu Khởi nói với bế hiện tại đã muộn, khu trò chơi phải đóng cửa, bọn họ cũng phải về nhà ngủ, Bồng Hao chỉ vào một mảnh ánh sáng mặt trời trên trời bất mãn nói "Rõ ràng còn chưa có muộn mà."

Lúc chơi đùa, một thanh âm quen thuộc Lâm Tiểu Khởi vĩnh viễn cũng không thể quên được vang lên: "Tiểu Khởi?"

Lâm Tiểu Khởi nắm tay, chậm rãi ngẩng đầu, người mà cậu không dám đối mặt nhất giờ khắc này đang đứng trước mặt cậu, nhìn chằm chằm cậu, cậu bị anh nhìn tới mức mặt xấu hổ tim nhảy loạn.

"Viên viên ca." Dưới đầu óc trống rỗng, Lâm Tiểu Khởi ngay cả xưng hô lúc bé đều bật thốt lên, gọi ra tiếng tới mức mới phát giác ra không đúng, bọn họ đã năm năm không có gặp mặt, mới vừa gặp nhau đã gọi như vậy có phải không tốt lắm hay không, Lâm Tiểu Khởi ảo não nắm chặt tay Bồng Hao.

Nguyên Uyên thật lâu không nói gì, nhìn chằm chằm vào cậu, mãi đến lúc thấy cậu ngượng ngùng mới lên tiếng: "Đã lâu không gặp."

Lâm Tiểu Khởi thở phào nhẹ nhõm, pha trò nói: "Đúng vậy a, em xuất ngoại lâu như vậy, thật sự chúng ta thời gian dài không gặp." Suy nghĩ một chút cảm thấy như vậy không quá chân thành, bổ sung một câu, "Hôm nào cùng nhau ăn một bữa cơm đi."

"Được." Lần này Nguyên Uyên ngược lại trả lời rất nhanh, "Anh đặt chỗ xong gọi điện thoại cho em."

Lâm Tiểu Khởi trợn tròn mắt, mình chẳng qua là khách sáo một câu, dựa theo tìm từ hoàn mỹ ban đầu nghĩ kỹ tiến hành nói chuyện với nhau, không nghĩ tới đối phương nhanh như vậy liền quyết định chuyện này, không đợi cậu tiếu hóa xuống sự thật này, Nguyên Uyên lại quẳng tới một câu: "Điện thoại của em."

Lâm Tiểu Khởi thuận theo nói số điện thoại của mình, trơ mắt nhìn Nguyên Uyên gọi tới điện thoại của cậu.

"Đây là con trai em?" Ngay lúc Lâm Tiểu Khởi con đang ngây người, Nguyên Uyên cất điện thoại chỉ vào Bồng Hao bên cạnh cậu hỏi.

Lâm Tiểu Khởi bị một câu hỏi của y bị dọa sợ tới mức trái tim nhỏ bùm bùm nhảy lên, rất nhanh kịp phản ứng, cười khan hai tiếng: "Vâng, đúng vậy a." Trong lòng đã quyết định, sau này nhất định không thể để cho Nguyên Uyên nhìn thấy Bồng Hao.

Ngay tại thời điểm Lâm Tiểu Khởi âm thầm cảm thán thời gian trôi qua chậm, nghe thấy một âm thanh tự nhiên của Chu Chu: "Ế, Nguyên tổng, ngài cũng tới nơi này ăn cơm a?"

Chu Chu thanh toán xong vừa ra tới liền nhìn thấy bạn tốt đang đương gia của Nguyên gia hôm nay vừa mới nhắc tới nói chuyện, buồn bực sờ sờ đầu, đi tới bắt chuyện.

"Ừ." Nguyên Uyên gật đầu một cái với y, sau đó cáo từ, trước khi đi lại sâu sắc nhìn Bồng Hao một cái, khiến Lâm Tiểu Khởi thiếu chút nữa công giấu cả người Bồng Hao đi không để cho anh nhìn.

Tới lúc thân ảnh của anh không nhìn thấy nữa, Lâm Tiểu Khởi mới hậu tri hậu giác phát hiện, cậu thế nhưng dưới tình huống hoàn toàn không có chuẩn bị gặp một người cha khác của Bồng Hao, còn ngu ngốc biểu hiện không bỏ sót, hơn nữa hẹn xong lần sau gặp mặt ăn cơm.

Đờ mờ! Lâm Tiểu Khởi văng ra một câu cửa miệng của Chu Chu.