Hữu Tử Sự Cánh Thành

Chương 47: Show ân ái




"Tôi không có lời nào để nói với anh." Lâm Tiểu Khởi thở ra một hơi làm cho mình tỉnh táo lại, trong lòng năm lần bảy lượt nói với chính mình đây là nơi công cộng phải chú ý ảnh hưởng, ảnh hưởng!

Thấy cậu liền muốn đứng lên rời đi, Tống Minh một cái đè lại tay cậu ngăn cậu lại: "Đừng đi, chúng ta hảo hảo nói chuyện một chút, tớ biết cậu nhất thời chịu không được, nhưng tớ thích cậu đây là sự thật đã được kí định, tớ cũng biết cậu ở chung một chỗ với Nguyên Uyên, nhưng hãy cho tớ một cơ hội theo đuổi cậu."

Bởi vì sốt ruột, giọng nói của Tống Minh hơi lớn, đã hấp dẫn tới ánh mắt của khách bàn gần đó, đặc biệt là một vị nam nhân khoảng 30 tuổi bộ dáng tuấn tú sau khi nghe được hai chữ Nguyên Uyên cố ý quay đầu khó hiểu đánh giá Lâm Tiểu Khởi, bởi vì trong lòng có chuyện, Lâm Tiểu Khởi và Tốn Minh cũng không có chú ý tới người ngồi xung quanh.

Vốn là Tống Minh cho rằng biểu hiện mình muốn theo đuổi cậu đã rất rõ ràng rồi, nhưng Lâm Tiểu Khởi lại giống như không chút cảm kích thờ ơ, dưới tình thế cấp bách Tống Minh không thể làm gì khác hơn là nói trắng ra, chuyện hắn muốn theo đuổi Lâm Tiểu Khởi cũng không phải nhất thời kích động hoặc là cái khác, từ sau khi hắn trở về nước một lần nữa mặt mặt Lâm Tiểu Khởi tới hiện tại, trong đám người hắn gặp được muôn hình muôn vẻ chỉ có Lâm Tiểu Khởi là thích hợp với hắn nhất, mặc dù Lâm Tiểu Khởi còn mang theo một đứa con 4 tuổi, nhưng những cái này cũng không phải vấn đề, quan trọng là lúc hắn điên cuồng nghĩ tới cuộc sống an ổn Lâm Tiểu Khởi là người lựa chọn tốt nhất, ngay cả cha hắn cũng ủng hộ lựa chọn của hắn.

Lâm Tiểu Khởi gia thế tốt tướng mạo tốt tính cách tốt, mọi thứ đều tốt, còn là một nam nhân, quả thực chính là người mà vì hắn đính tạo, người Lâm gia không biết thưởng thức chỗ tốt của cậu còn có mình, thật là một lũ ngu ngốc, đem đứa nhỏ thông minh ưu tú trong gia tộc đuổi đi, lại lưu lại một đám ngu ngốc chỉ biết không lý tưởng tranh giành chút lợi ích nhỏ nhoi.

Lâm gia có lẽ đến bây giờ cũng không biết giá trị Lâm Tiểu Khởi có thể tạo ra, hắn ở thành phố Tử Hà qua lại với Lâm gia lâu như vậy đối với bước tiếp kế hoạch của bọn họ cũng nghe nói, tập đoàn Lâm thị căn cơ ban đầu đều tại sản nghiệp truyền thống, sau khi trải qua nguy cơ lần trước của công ty Lâm gia quyết định hướng phát triển sản nghiệp theo hướng game online hologram mới nhất, rất không đúng dịp công ty game online hologram của Lâm Tiểu Khởi tham dự mở rộng trên thị trường hiện nay chiếm phân ngạch tỉ trọng lớn nhất, hơn nữa kỹ thuật game online hologram cũng không phải ai tùy tùy tiện tiện là có thể nắm giữ, nếu như Lâm gia biết một trong những cổ đông công ty game online hologram nước Mễ Thang mà bọn họ vẫn muốn tìm kiếm hợp tác chính là Lâm Tiểu Khởi, Tống Minh rất mong đợi nhìn thấy biểu tình đặc sắc trên mặt Lâm Mộ Thành.

(Hologram là một sản phẩm của kỹ thuật ghi hình 3D có tên tiếng Anh là Holography. Từ Holography có xuất xứ nguồn gốc trong tiếng Hy lạp trong đó bao gồm 2 từ "holos" có nghĩa là toàn bộ hay toàn cục, "graph" có nghĩa là sự ghi lại)

Lâm Tiểu Khởi ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, đối với cậu hướng chính mình nói ra lời như thế một chút cũng không giật mình, dù sao sớm từ lúc ở nước Mễ Thang cậu đã biết Tống Minh là một người hoa tâm không có giới hạn thấp nhất, vì thế cậu vẫn luôn cố ý giữ khoảng cách với Tống Minh, không nghĩ tới chủ ý của Tống Minh còn là đánh tới trên người cậu.

"Tôi cự tuyệt theo đuổi của anh. Anh đã biết tôi cùng một chỗ với Nguyên Uyên, vậy liền thỉnh không nên tiếp tục tới quấy rầy cuộc sống của tôi, tôi chỉ muốn an an tĩnh tĩnh trải qua cuộc sống của mình, về phần người khác thích hay là chán ghét tôi đều không liên quan tới tôi.

Lâm Tiểu Khởi tránh thoát khỏi tay Tống Minh, cậu không phải thật sự không phát cáu, chỉ là đối với rất nhiều chuyện không quan tâm mà thôi, trước kia chỉ cần Tống Minh không ảnh hưởng tới cuộc sống của cậu chính là người không quan trọng, hiện tại sự tình biến chất, bản chất của cậu kỳ thực cũng không hữu hảo ôn hòa, thậm chí có thể được gọi là lãnh mạc, chuyện và người không liên quan tới mình cự tuyệt nhanh gọn nhẹ.

"Nhưng là......" Tống Minh không cam lòng, hắn lúc ở thành phố Tử Hà trong hữu ý vô ý nghe Lâm gia nói chuyện về Lâm Tiểu Khởi, Lâm Tiểu Khởi và Nguyên Uyên lúc trước không có một chút quan hệ, bọn họ bất quá cũng chỉ là sau khi Lâm Tiểu Khởi lần này trở về nước mới ở chung một chỗ, mà thời gian mình thích Lâm Tiểu Khởi cũng không muộn hơn so với thời gian bọn họ ở chung một chỗ, dựa vào cái gì mình liền bị phán knock-out.

Lâm Tiểu Khởi cắt đứt lời của hắn: "Không có nhưng nhị gì cả, lời tôi nói rất rõ ràng, anh hẳn có thể nghe hiểu, tôi còn có việc đi trước, sau này chúng ta cũng không có cần thiết gặp mặt nữa."

Lâm Tiểu Khởi bước nhanh rời khỏi chỗ ngồi đi ra nhà hàng, cậu không có phát hiện bóng lưng tranh chấp của cậu và Tống Minh lúc nãy bị người chụp lại.

Thời gian ăn cơm trưa, bị Tống Minh quấy rối như vậy Lâm Tiểu Khởi cũng không có tâm tình ăn cơm, không thể làm gì khác hơn là trở lại công ty tiếp tục làm việc.

Ghế còn chưa ngồi ấm, điện thoại đặt trên bàn lại lần nữa vang lên.

Nhìn thấy hai chữ "Viên Viên" hiển thị trên điện thoại di động tâm tình bực bội của Lâm Tiểu Khởi mới tốt hơn chút, mấy ngày nay cậu công việc bận rộn đi sớm về muộn cũng không nói mấy câu với Nguyên Uyen, buổi tối về tới nhà ngả đầu liền ngủ, buổi sáng rất sớm đã rời giường tới công ty, ngay cả việc đưa đón Bồng Hao đi nhà trẻ cũng do Nguyên Uyên tiếp nhận, mặc dù Nguyên Uyên rất đau lòng cậu mệt mỏi, nhưng đối với hạng mục công tác này lại làm không biết mệt.

Từ lần trước sau khi cùng Bồng Hao nói khai thông tình cảm giữa cha con bọn họ càng ngày càng tốt, vướng mắc Bồng Hao quá khứ lầm tưởng Nguyên Uyên không cần bọn họ mà sinh hờn dỗi cũng do Nguyên Uyên tự mình tháo gỡ, mặc dù không thể đảm bảo sau này mình sẽ làm cha tốt nhất thế giới, nhưng tất cả tình yêu đời này của Nguyên Uyên đều dành cho Lâm Tiểu Khởi và Bồng Hao, loại tình thân và tình yêu này không chỉ làba câu nói liền có thể nói rõ ràng, Nguyên Uyên sẽ trong cuộc sống sau này tự thể nghiệm chứng minh cho bọn họ nhìn.

Lâm Tiểu Khởi hưng phấn nhận điện thoại lập tức buông xuống phiền muộn trên công việc, có chút hào hứng trêu ghẹo: "Nguyên tổng hôm nay như thế nào rảnh rỗi tự mình gọi điện thoại cho em nha?"

Nhanh nói nhớ em rồi nhớ em rồi, bằng không tối nay không để cho anh lên giường, nội tâm Lâm Tiểu Khởi là nhảy kích động như vậy.

Nguyên Uyên trầm mặc chốc lát, hồi tưởng một chút tấm ảnh vừa nãy có người gửi tới điện thoại anh, nội tâm nóng nảy bình tĩnh trở lại, cho dù bọn họ đã ở chung một chỗ anh vẫn như cũ không thể chịu đựng được Tiểu Khởi cùng người khác có động tác thân mật, coi như là bắt tay cũng không được.

Góc độ tấm hình kia chụp được rất kỳ diệu, trong hình chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Lâm Tiểu Khởi và tay cậu bị Tống Minh nắm chặt, mà biểu tình của Tống Minh là vội vàng mà nhiệt liệt.

Nguyên Uyên trong nháy mắt nghĩ đến chính là ngày đó Kỳ Việt gửi một bức ảnh Tống Minh ôm Lâm Tiểu Khởi anh mới dưới kích động đi tìm Lâm Tiểu Khởi, mặc dù kết quả làm người vừa lòng, nhưng căn nguyên anh thật sự không muốn tiếp tục đối mặt một lần nữa, mấu chốt là Kỳ Việt lần trước gửi ảnh cho anh là người không có ác ý, mà người lần này......

Nguyên Uyên nhìn thoáng qua bưu kiện trên máy tính Kha Dĩ gửi tới, người Kha gia gần đây rất rảnh a, Kha Tòng còn có tâm tình cả ngày ở bên cạnh anh và Tiểu Khởi gọi tới gọi lui.

Vô luận anh tin tưởng người trong lòng Tiểu Khởi chỉ có mình ăn như thế nào, nghĩ tới đây trong lòng nóng lên một cái, chân mày nhíu chặt giãn ra, lời nói với điện thoại cũng ôn nhu hơn rất nhiều: "Ăn cơm chưa?"

Không nghe thấy chính mình muốn nghe, Lâm Tiểu Khởi bất mãn hừ nhẹ một tiếng: "Chưa, gặp phải một con ruồi kinh tởm ong ong ong bay tới bay lui, cơm đều nuốt không trôi."

Nghe được Lâm Tiểu Khởi so sánh Tống Minh với con ruồi, Nguyên Uyên bật cười: "Anh cho người đưa cơm qua cho em, dạ dày em vốn không tốt lắm còn không đúng giờ ăn cơm, sau này bất kể em buổi trưa có phải cùng ăn cơm với khách hàng hay không anh đều cho người đưa cơm tới cho em."

Vốn kể từ sau khi Lâm Tiểu Khởi bộn bề công việc mỗi ngày không kịp ăn cơm, Nguyên Uyên đặc biệt bảo khách sạn làm đồ ăn ngon hợp khẩu vị cậu đưa qua, còn mỗi ngày không trùng lặp nhau, hôm nay Lâm Tiểu Khởi hẹn khách hàng cùng nhau ăn cơm liền không để cho Nguyên Uyên đưa tới, ai biết khách hàng lâm thời có vấn đề không tới được lại tới một Tống Minh.

Cảm giác khó chịu Tống Minh mang tới cho Lâm Tiểu Khởi đã qua đi, hiện tại Lâm Tiểu Khởi sờ sờ bụng nhỏ ọp ẹp bỗng nhiên tới khẩu vị, một hơi gọi tên mấy món ăn với Nguyên Uyên.

"Liền như vậy thôi, chờ em nhớ ra còn ăn cái gì nữa anh ngày mai lại bảo người ta làm, không, tối nay liền làm, anh tự mình làm, buổi tối em về nhà sớm chút." Nhìn một chút công việc chồng chất như núi của mình Lâm Tiểu Khởi quyết định dùng thời gian ngắn nhất xử lý tốt những chuyện này sớm một chút về nhà, cậu mấy ngày nay nói cùng Nguyên Uyên và Bồng Hao gộp lại không quá 50 câu, lúc bận rộn lên cũng không cảm thấy có cái gì, một khi rảnh rỗi trong lòng liền trống trải.

Nguyên Uyên cười vài tiếng, Tiểu Khởi cùng anh ở trong điện thoại thảo luận buổi tối và ngày mai ăn gì càng ngày càng đáng yêu, trước kia anh chưa bao giờ dám hi vọng xa vời có một ngày có thể giống như bây giờ cùng Tiểu Khởi ở chung một chỗ thảo luận mấy chuyện nhà cửa này, trước kia anh cũng không cảm thấy loại chuyện này có cái gì có thể thảo luận, anh không phải người đối với sinh hoạt ôm lấy nhiệt tình, loại chuyện vụn vặn ăn mặc ngủ nghỉ này anh cho tới bây giờ cũng không đặt ở trong lòng, cũng chỉ có sau khi cùng Tiểu Khởi ở chung một chỗ mới có thể cảm nhận được loại nhạc thú cuộc sống bình thường này.

"Được, sau khi tan ca anh đi đón em."

Lâm Tiểu Khởi nghi ngờ hỏi: "Anh không đi đón Bồng Hao?" Bồng Hao buổi chiều tan học đều sớm hơn bọn họ tan việc, Nguyên Uyên mấy ngày nay đều tan việc sớm đi đón nhóc.

"Anh bảo bác Ngô đi đón con, chiều nay anh cũng phải bận rộn một chút, không kịp giờ nhà trẻ tan học." Sau đó Nguyên Uyên lại giải thích, "Dù sao hai chúng ta hiện tại cũng bận nhiều việc, không thể ngày nào cũng đi đón con, chờ nó và bác Ngô quen thuộc chuyện đón con liền giao cho bác Ngô.

Hai người bọn họ cũng là người bận rộn, coi như có yêu con hơn nữa cũng không thể hoàn toàn vứt bỏ công việc của mình, bác Ngô là người Nguyên Uyên yên tâm nhất, có ông chiếu cố Bồng Hao rất thích hợp.

Mặc dù Nguyên Uyên và Bồng Hao đều đối với bác Ngô khen không dứt miệng, nhưng Lâm Tiểu Khởi còn chưa từng gặp qua bác Ngô, đối với lão quản gia ở Nguyên gia tận trung cương vị công tác mấy thập niên có chút chút tò mò.

Cậu lúc trước ở Lâm gia cũng có quản gia Tiểu Tôn, là con của lão quản gia, quản gia lão Tôn hồi Lâm Tiểu Khởi còn bé đã bởi vì tuổi gia từ chức về nhà, do con trai Tiểu Tôn của ông tiếp nhận cương vị của ông, nhưng ấn tượng của Lâm Tiểu Khởi đối với Tiểu Tôn cực kém, Tiểu Tôn nhân phẩm kèm hành động lỗ mãng, nhưng không biết như thế nào được Lâm Mộ Du coi trọng đem vị trí quản gia của Lâm gia này ngồi tới vững chắc, mặc cho người khác dù sau lưng nói ba nói bốn thế nào hắn vẫn không thay đổi.

Lâm Tiểu Khởi quyết định phải tìm chút thời gian xem bác Ngô một chút, người Nguyên Uyên đề cử khẳng định không tệ, nhưng dù sao vẫn phải tự mình nhìn mới yên tâm.

Cúp điện thoại hai người cũng không nhắc tới Tống Minh nữa, Nguyên Uyên lấy điện thoại di động ra xóa tấm hình Kha Tòng gửi tới ra khỏi điện thoại, thật vất vả có được tình cảm là phải hảo hảo quý trọng, mà không phải bị người râu ria giở chút thủ đoạn nhỏ là có thể phá hỏng, Kha Tòng đã rảnh như vậy vậy thì tìm chút chuyện cho hắn làm được rồi.

Lâm Tiểu Khởi từng ngụm từng ngụm ăn thức ăn Nguyên Uyên cho người đưa tới, mặc dù hôm nay gặp phải con ruồi làm người ta chán ghét, nhưng sau khi gọi điện thoại với Nguyên Uyên tâm tình lại biến thành vô cùng thư sướng, đối mặt với công việc buổi chiều cậu cả người cũng tràn đầy động lực.