Hữu Tử Sự Cánh Thành

Chương 32: Kha gia




Nguyên Uyên đặt Bồng Hao trên mặt đất, sau đó chậm rãi đứng lên đi tới trước mặt Kha Tòng, chiều cao của anh so với Kha Tòng cao hơn hơn nửa cái đầu, Kha Tòng dưới uy áp của anh trong lòng phát sợ, có chút hối hận lời mình vừa nói, nhưng nghĩ lại hắn nói cũng không sai, tiểu tiện chủng này chính là con của Lâm Tiểu Khởi, nó có tư cách gì gọi Nguyên Uyên là ba ba, Kha Tòng ngạnh cổ xem thường.

Nguyên Uyên ánh mắt căm tức nhìn chằm chằm Kha Tòng, Tiểu Khởi cùng nữ nhân khác sinh ra Bồng Hao vẫn là một cây gai trong lòng anh, cho dù anh vẫn luôn tự mình thôi miên coi Bồng Hao là con mình, nhưng một khi bị người khác vạch trần sự thật này càng xấu hổ hơn, lúc này lời Kha Tòng không thể nghi ngờ chính là giống như vậy.

Nguyên Uyên ánh mắt ác liệt tựa hồ muốn xuyên thấu đáy lòng hắn, anh hướng về phía Kha Tòng gằn từng chữ nói: "Con của Tiểu Khởi chính là con tôi, con tôi còn chưa tới phiên người khác xen vào, nếu như tiếp tục có lần sau đừng trách tôi không để ý giao tình hai nhà Nguyên, Kha!"

Kha Tòng đôi mắt đã sớm ửng đỏ, hắn không dám tin chỉ vào Bồng Hao run giọng nói: "Nguyên đại ca anh lại có thể vì tiểu tiện chủng này muốn cùng em nháo trở mặt sao? Em ở trong lòng anh thật sự không có một chút vị trí sao?"

Nguyên Uyên phẫn nộ lại im lặng, anh và Kha Tòng cũng bất quá là gặp qua vài lần mà thôi, đâu có thể nói trong lòng có hắn hay không, trong lòng anh vẫn luôn đều chỉ có một Lâm Tiểu Khởi, sao còn có thể chứa nổi người khác, hiện tại anh chỉ có thể may mắt Tiểu Khởi xuất ngoại không có ở đây, không nhìn thấy cái tên khiến mình bực mình này.

"Xin lỗi!" Hàn khí quanh thân anh càng thêm băng lãnh, đừng nói Kha Tòng loại tiểu thiếu gia cho tới bây giờ đều là được nuông chiều từ bé chưa từng được chứng kiến phát cáu lớn như vậy của Nguyên Uyên, ngay cả Hòa trợ lý trốn ở một bên gắng hết sức hạ thấp cảm giác tồn tại cũng muốn tìm một cái lỗ chui vào, hắn đi theo bên cạnh Nguyên Uyên nhiều năm như vậy, Nguyên Uyên của ngày xưa chưa từng biết cười, nhưng cũng sẽ không phát cáu quá lớn, Nguyên Uyên của hiện tại trên mặt cười nhiều hơn, chỉ khi nào có tức giận tuyệt đối khong phải người bình thường có thể tiếp nhận được, vừa nghĩ như vậy hắn ngược lại rất khâm mục "mẹ" Bồng Hao.

Kha Tòng bị khí thế của anh dọa sợ tới mức lui về phía sau một bước, khuôn mặt trắng nõn càng thêm trắng bệch, hắn nhìn Bồng Hao một chút, lại nhìn thái độ không cho cự tuyệt cự tuyệt của Nguyên Uyên một chút, há hốc mồm bất đắc dĩ nói "Xin lỗi."

"Hey, mấy người làm gì thế, mắt đều trừng lớn hơn người khác?" Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Kha Dĩ và Ninh Hải đi đến, nhìn thấy mấy người bên trong mắt lớn trừng mắt nhỏ, liền nói giỡn.

Hòa trợ lý nhìn thấy hai bạn tốt của tổng tài mới thở phào nhẹ nhõm, may mà có hai người không mời mà đến này phá rối không khí, bằng không còn không biết sẽ phát triển tiếp như thế nào.

Kha Dĩ vừa đi vào liền nhìn thấy đứa em trai không lọt mắt ở trước mặt Nguyên Uyên làm ra một bộ dạng yểu điệu, trong lòng khinh bỉ hắn một phen, sau đó đi tới trước mặt Bồng Hao ngồi xổm xuống: "Đã lâu không gặp, còn nhận ra chú không?"

Bồng Hao nhìn thấy y liền nhớ lại vẹt tiểu Lục của mình, từ lần trước sau khi giao tiểu Lục cho chú này bé còn chưa gặp tiểu Lục đâu, cũng không biết chú này có hảo hảo đối đãi với tiểu Lục hay không.

Ninh Hải cũng nhìn thấy khí sắc Nguyên Uyên không ổn, hắn cũng đối với Kha Tòng không có lòng đồng tình gì, nhớ ngày đó sau khi Kha Tòng này thích Nguyên Uyên cũng không ít ở trước mặt bọn hăns cọ cảm giác tồn tại, hết lần này tới lần khác lại chướng mắt anh họ Kha Dĩ, giữa bọn họ nháo ra rất nhiều chuyện không tốt.

"Các cậu như thế nào tới rồi?" Nguyên Uyên nhìn thấy bọn họ sắc mặt hơi hòa hoãn, Hòa trợ lý cũng túm được cơ hội đi rót trà cho hai vị khách.

Kha Dĩ và Ninh Hải mang theo Bồng Hao ngồi ở trên ghế sa lon tiếp khách, Nguyên Uyên một lần nữa trở lại trước bàn làm việc, chỉ còn lại một mình Kha Tòng đứng ngây ngốc, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Nhìn bộ dạng Kha Dĩ chuyện trò vui vẻ với Nguyên Uyên, Kha Tòng trong lòng liền một cỗ hỏa vô danh, đều là con cháu Kha gia, tại sao Kha Dĩ có thể trở thành bạn tốt của Nguyên Uyên, quang minh chính đại ở lại bên cạnh anh, mà mình ưu tú như vậy lại bị Nguyên Uyên ghét bỏ, đều là lỗi của Kha Dĩ.

Ngay từ lúc mình vừa bắt đầu thích Nguyên Uyên từng tìm tới Kha Dĩ, chỉ cần y có thể giúp mình thành công ở chung một chỗ với Nguyên Uyên mình cũng ở trước mặt ông nội nói giúp y vài lời hữu ích, lại bị Kha Dĩ cự tuyệt, bây giờ suy nghĩ một chút nói không chừng Kha Dĩ đã sớm nhìn mình cười nhạo, Kha Tòng hai tay nắm chặt, dưới đáy lòng hung hăng mà ghi nhớ Kha Dĩ một khoản.

Kha Tòng nghĩ không sai, Kha Dĩ đúng là rất chán ghét hắn, nhìn hắn cười nhạo, cũng tuyệt đối sẽ không giúp hắn và Nguyên Uyên ở chung một chỗ, nhưng hắn lại chỉ oán trách Kha Dĩ không có giúp hắn, lại không nghĩ Kha Dĩ cũng không giống hắn được sủng ái của Kha gia, hắn ở Kha gia là cuộc sống dưới một người trên vạn người, mà Kha Dĩ từ nhỏ đã phải nhìn sắc mặt tất cả trưởng bối làm việc, đơn giản là cha y là con riêng, từ mới bắt đầu đã không nhận được yêu thích của Kha lão gia tử.

Y phản cảm nhất chính là lúc Kha Tòng thỉnh cầu y trợ giúp còn vẻ mặt bố thí nói sẽ giúp y ở trước mặt ông nội nói nhiều lời tốt đẹp, chẳng lẽ Kha Dĩ y hiện tại sống không đủ dễ chịu, còn cần nhìn sắc mặt lão gia tử? Y không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt cái yêu cầu này của đứa em họ từ nhỏ nhỏ đã được bảo vệ quá mức vì mọi người đều xoay quanh hắn.

Kha Tòng dậm chân một cái, ánh mắt liếc nhìn Kha Dĩ và Bồng Hao đắc tội hắn, cuối cùng thâm sâu nhìn Nguyên Uyên một cái, sau đó nhẹ nhàng dậm chân một cái xoay người liền rời đi, lưu lại mẫy người hai mặt nhìn nhau.

Kha Dĩ tự giễu cười cười: "Đoán chừng lão gia tử rất nhanh lại muốn tìm tớ về nhà nói chuyện rồi."

Ninh Hải trêu chọc Bồng Hao một lát, ngẩng đầu nhìn y: "Cậu ta bảo cậu về cậu liền về a." Ninh Hải là một người phóng đãng bất kham, ghét nhất ràng buộc, làm việc luôn luôn tùy tâm sở dục, không quá hiểu trạng thái Kha Dĩ cả ngày bị người Kha gia đến kêu đi hét.

Kha Dĩ xòe bàn tay ra nhìn kỹ một chút vân tay của mình, bất đắc dĩ nói: "Ai bảo lão tử nhà tớ chỉ nhận lão tử nhà cậu ta chứ, người 50 tuổi còn không nguyện ý từ Kha gia chuyển ra ngoài."

Nghe lời của y Nguyên Uyên và Ninh Hải đồng thời nhíu mày, lúc mấy người bọn họ ở chung một chỗ không thường nói chuyện gia đình, nhưng cũng không đại biểu không biết chút chuyện kia của đối phương, ví dụ như trong nhà Kha Dĩ chính là loạn một đoàn.

Cha Kha Dĩ mặc dù là con riêng của Kha lão gia tử, năm đó Kha lão gia tử cũng vì huyết mạch nhà mình đưa hắn về nhà, nhưng Kha gia trên dưới lại không ai để mắt đến hắn, nhưng cũng không biết hắn nghĩ như thế nào, cho dù không da không mặt mũi như vậy sống ở Kha gia hơn bốn mươi năm, hắn cũng si tâm không đổi mà canh giữ ở bên cạnh lão gia tử, vẫn luôn không nguyện ý chuyển ra ngoài.

Kha Dĩ và mẹ mình không biết khuyên hắn bao nhiêu lần, nhưng hắn chính là không nghe, cho dù không được người coi trọng cũng muốn vui vẻ ở lại Kha gia, cũng may hắn là ngươi f thật thà đàng hoàng, không có dã tâm gì, người Kha gia cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt.

Chuyện như vậy quả thật làm người ta phiền não, dù sao cha Kha Dĩ không phải là đại gian đại ác gì, không có tạo thành tính cách cực đoan không yêu thương con cháu mình, ngược lại, hắn rất yêu vợ và con mình, lại hiếu thuận với cha, hắn cũng hi vọng ở giữa hai người tìm được một điểm thăng bằng, đáng tiếc Kha Dĩ lại không thể chịu được cuộc sống như thế, từ lâu rời khỏi Kha gia tự mình ra ngoài tạo một phen sự nghiệp.

Lần này Nguyên Uyên tình trường đắc ý cũng không giống như trước kia đối với chuyện của y trầm mặc nữa, anh hăng hái bừng bừng mà ra chiêu cho Kha Dĩ: "Có lẽ cậu nên lập gia đình, bác trai có cháu mang theo liền cũng sẽ không muốn tiếp tục ăn không ngồi rồi ở lại Kha gia nữa."

Sau đó anh lại bổ sung một câu, "Người hơn 30 tuổi còn chưa lập gia định đích xác rất không giống nhau."

Kha Dĩ "Ha ha" một tiếng: "Ông đây mới 30 tuổi, 30 tuổi! Không phải là hơn 30!" Đừng tưởng rằng mình mỹ nam về có thể kỳ thị đám FA này bọn họ, y nhìn Ninh Hải một chút cố gằng cùng hắn bắt sóng não, cùng nhau khinh bỉ Nguyên Uyên.

Ninh Hải tính đả kích tới một câu: "Tớ hôm qua mới tìm được một đối tượng hợp tâm ý, đại khái trong nửa tháng sẽ không đổi."

Nói cách khác trong 4 người bọn hắn chỉ có Kha Dĩ vẫn là độc thân, Kha Dĩ một trận quỷ khóc sói gào, ủy khuất đấm ghế salon."

Bồng Hao vươn ra một cái tay đến trước mặt Kha Dĩ: "Chú đừng khóc, ăn kẹo." Trong lòng bàn tay bé là một viên kẹo nho nhỏ.

Ninh Hải cười to: "Ngay cả Bồng Hao đều không thèm nhìn cậu, một nắm tuổi giả bộ non nớt cái gì."

Kha Dĩ buồn bực: "Các cậu còn không an ủi tớ, đợi lát nữa tới liền muốn đi "diện thánh"." Vừa nói nhìn một chút điện thoại di động của mình.

"Lúc này không được, điện thoại tới rồi." Lão gia tử mỗi lần có chuyện tìm y tuyệt đối sẽ không tự mình gọi điện thoại, đều sẽ để cha Kha Dĩ gọi cho y, Kha Dĩ có thể không thích Kha gia, lại không thể đối với cha ruột yêu thường mình có một câu oán giận.

"Tớ đi, lần sau tiếp tục tìm tới cửa cậu." Kha Dĩ phất phất điện thoại di động trong tay, cũng rời đi.

Nguyên Uyên công tác hết sức chuyên chú, Ninh Hải lại bắt đầu cẩn thận đánh giá Bồng Hao, lần trước lúc gặp mặt hắn đã cảm giác Bồng Hao cùng Nguyên Uyên có mấy phần tương tự, lần này thoạt nhìn càng lúc càng giống, không phải bộ dáng tương tự, mà là rất giống, đặc biệt là bộ dáng nghiêm túc này của Bồng Hao giống y đúc Nguyên Uyên.

Có lẽ là hắn suy nghĩ nhiều rồi, Ninh Hải lắc đầu một cái, ngay cả Nguyên Uyên đều thừa nhận Bồng Hao nhanacon Lâm Tiểu Khởi sinh với nữ nhân khác, còn có cái gì hoài nghi.

Bất quá...... Hắn từ trước đến giờ nghĩ cái gì liền hỏi cái đó: "Bồng Hao có nhớ mẹ hay không?"

Làm bạn tốt của Nguyên Uyên hắn lo lắng chính là Nguyên Uyên đối với Bồng Hao tốt như vậy, cho dù anh và Lâm Tiểu Khởi ở cùng một chỗ, vạn nhất có một ngày mẹ Bồng Hao tìm đến làm sao bây giờ, đều nói máu mủ tình thâm, khó tránh khỏi đến lúc đó Bồng Hao lựa chọn mẹ của mình, lấy tình thường của Lâm Tiểu Khởi đối với Bồng Hao, chỉ sợ đến lúc đó người ta một nhà ba người tiếp tục tiền duyên, Nguyên Uyên liền biến thành bị vứt bỏ, ôi trời, thật sự không trách cậu ta đối với nhà bạn tốt của mình không tin tưởng a.

Nguyên Uyên nghe được lời Ninh Hải cũng dừng lại văn kiện đang xem, khẩn trương mà nhìn chằm chằm Bồng Hao, Ninh Hải hỏi câu anh vẫn luôn muốn hỏi lại không dám hỏi, mấy lời về mẹ Bồng Hao anh chưa từng hỏi Lâm Tiểu Khởi, sợ tình cảm mình thật vất vả có được biến mất, càng sợ Lâm Tiểu Khởi sẽ lộ ra vẻ mặt hoài niệm.

Bồng Hao mê mang nhìn Ninh Hải và Nguyên Uyên nhìn chằm chằm bé, bé và ba ba từng có ước định, đó là một bí mật, bé không thể nói ra được, cho nên Bồng Hao không thể làm gì khác hơn là lắc đầu một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục chơi đồ chơi của mình.

Nhưng bé không biết hai người lớn này hoàn toàn xuyên tạc ý tứ của bé!

Nguyên Uyên cho rằng bé nhất định bị đâm chỗ đau mà thương tâm, nhỏ như vậy liền chưa từng có mẹ trong lòng khẳng định rất khó chịu, bản thân anh lúc mười mấy tuổi mất cha mẹ thống khổ không chịu nổi, rất có thể lĩnh hội được loại tâm tình này, đối với Bồng Hao liền nhiều hơn một phần thương yêu.

Ninh Hải sáng suốt nhìn, Bồng Hao đối với từ "mẹ" này không có khái niệm, cho dù đứa nhỏ chưa từng gặp mẹ nhắc tới từ mẹ này cũng là có phản ứng, sẽ không giống Bồng Hao lạnh nhạt như vậy, phản ứng của Bồng Hao khiến hắn nghĩ tới một loại tình huống.

_____________

Huhuuu đhs ta cúm một tuần rồi mà không đỡ lại càng ngày càng nặng =.= hôm đầu cúm còn nói được, hôm nay mất tiếng luôn =.=