Hữu Tử Sự Cánh Thành

Chương 28: Quen biết cũ




"Cha, đây là bạn tốt của con ở nước Mễ Thang quen biết, Lâm Tiểu Khởi." Tống Minh chỉ vào Lâm Tiểu Khởi giới thiệu cho cha hắn, trong miệng cường điệu nhấn mạnh 3 chữ "bạn tốt" (*) kia, về phần thật sự là bạn tốt hay là có ý tứ gì khác, chỉ có trong lòng hắn rõ ràng.

((*) bạn tốt: hảo bằng hữu)

Lâm Tiểu Khởi sau khi nghe giới thiệu của Tống Minh ánh mắt lạnh xuống, cậu lúc giới thiệu Tống Minh với Kỳ Việt và Kỳ Phi Nhiên chỉ nói là người quen biết, nói rõ cùng hắn không quen, hiện tại Tống Minh giới thiệu mình với cha hắn như vậy, Lâm Tiểu Khởi rất không cao hứng, cậu không biết trong nhà Tống Minh có biết tính hướng của hắn hay không, nếu như biết còn không hiểu sẽ nhìn quan hệ của mình và Tống Minh như thế nào.

"Xin chào, Minh Minh lúc trước cảm ơn cháu chiếu cố." Cha Tống Minh giống như thật sự coi Lâm Tiểu Khởi là bạn tốt của con mình, trong lời nói ra mang theo thâm ý Lâm Tiểu Khởi cái hiểu cái không, "Bất quá bạn nhỏ Lâm, chúng ta trước kia có phải từng gặp qua hay không?"

Lâm Tiểu Khởi không nghĩ tới nhanh như vậy sẽ gặp phải một họ Tống, nhưng bất kể cậu có phải hay không Tống Nham cùng mình cũng không quan hệ, liền nhàn nhạt thuyết: "Tống tiên sinh có lẽ nhận lầm người, tôi trước kia chưa từng gặp ông."

Cậu không có dựa theo thân phận của Tống Minh gọi ông ta là bác, cũng không có theo như sở nguyện của hắn bày ra khuôn mặt hiếu kỳ, ngược lại, đối với cha con một nói cậu là bạn tốt một nói trước kia từng gặp cậu, Lâm Tiểu Khởi lộ ra vẻ khá lãnh đạm.

Bất quá cha của Tống Minh rốt cuộc là người ở trên thương trường tìm kiếm leo trèo lăn lộn mấy thập niên, bị một tiểu bối cự tuyệt cũng không thể lộ vẻ lúng túng, ngược lại ung dung nói: "Ta tên là Tống Nham, ta và mẹ cháu Diệp Anh là quen biết cũ, có lẽ Tiểu Anh chưa từng nhắc tới ta với cháu, bất quá cháu và cô ấy thật sự giống nhau, quật cường giống nhua, làm việc gọn gàng linh hoạt giống nhau."

Tống Minh không hiểu ra sao nhìn cha hắn cùng mấy lời không giải thích được, hắn không nghĩ tới cha hắn thế nhưng biết Lâm Tiểu Khởi, mặc dù hôm nay lại lần nữa vô tình gặp được Lâm Tiểu Khởi làm hắn hết sức kích động, nhưng hắn càng hiếu kỳ chính là cha hắn và Lâm Tiểu Khởi là quen biết như thế nào.

Lâm Tiểu Khởi không thể chịu đựng được một người đàn ông cậu chưa từng gặp bày ra một bộ thâm tình cùng mình bàn luận về Diệp Anh, Diệp Anh ở trong lòng cậu vừa là mẹ cậu vừa là một tồn tại không thể nhắc tới, chuyện cũ năm xưa của thế hệ trước Lâm Tiểu Khởi cũng không muốn trộn lẫn, thời gian Tống Nham này xuất hiện trùng hợp như vậy không dám đảm bảo sẽ không có ý đồ khác, cậu lãnh đạm nói: "Tống tiên sinh muốn nói cái gì? Mẹ tôi đã sớm qua đời, nếu như Tống tiên sinh đối với bà ấy có hoài niệm chi bằng tới trước mộ bà thương tiếc, không cần kinh qua sự đồng ý của đứa con trai là tôi đây."

Tống Nham vốn tưởng rằng làm một đứa con trai nhìn thấy bạn cũ của mẹ cho dù không nhận ra cũng sẽ cho nhiệt tình tối thiểu, nhưng biểu hiện của Lâm Tiểu Khởi vượt ngoài dự liệu của ông, nhưng giống như lời ông ta nói vậy, tính tình của Lâm Tiểu Khởi giống Diệp Anh, đối với bất kỳ người nào hoặc chuyện gì đều không có hứng thú quá lớn, chính là điểm này khiến Tống Nham vừa yêu vừa hận.

"Cháu đứa nhỏ này cần gì lãnh đạm như vậy, Tiểu Anh chỉ có một đứa con là cháu, chú cũng chỉ là muốn cùng cháu hoài niệm về cô ấy một chút mà thôi." Nếu Lâm Tiểu Khởi không để cho ông mặt mũi, Tống Nham không thể làm gì khác hơn là tự quyết định, hết thảy không khớp với kế hoạch của ông ta, ông ta cho rằng Lâm Tiểu Khởi sẽ oán hận đuổi người đàn ông của mẹ con bọn họ đi, sẽ oán hận Lâm gia.

Hoài niệm?

Là hoài niệm mình sau giờ tan học về nhà bị bà ta vô tình nhục mạ hay là hoài niệm bà ta giống như người điên bức bách mình mất đi năng lực yêu người khác? Hay là hoài niệm bà ta cho dù một khắc sinh mạng cuối cùng quan tâm không phải là tương lai của đứa con duy nhất sinh sống như thế nào, mà là hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua Lâm Mộ Thành?

Trước đây thật lâu, Lâm Tiểu Khởi đã biết trên cái thế giới này không có ai sẽ yêu mình, nếu như ngay cả mẹ cậu đều vứt bỏ mình, như vậy cậu còn có thể mong đợi cái gì, cậu chỉ có thể một mình yên lặng liếm láp vết thương.

Tống Minh đứng ở một bên nhìn thấy xuất hiện tình hình nhạt nhẽo, đứng ra giúp cha hắn nói chuyện: "Cái kia, tớ cùng cha tớ còn có việc đi trước, Tiểu Khởi chúng ta lần sau gặp lại!"

Ra khỏi phòng ăn, Tống Minh cợt nhả hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình: "Cha, cha tại sao biết Lâm Tiểu Khởi, còn hình như cùng cậu ấy rất quen?" Kỳ thực hắn càng muốn hỏi chính là Tống Nham cùng mẹ của Lâm Tiểu Khởi là quan hệ như thế nào, Diệp Anh, Tống Nham nói cái tên này khiến hắn hết sức quen thuộc, hình như ở đâu từng nghe thấy.

"Minh Minh, ta dạy con nhiều năm như vậy con vẫn là không học xong được một chữ "nhẫn", con phải ghi nhớ, nhân sinh tuyệt đại đa số lúc nào cũng phải dựa vào "nhẫn" để chiến thắng, tính tình của con quá mức hấp tấp, đối với con đường sau này của con sẽ tạo thành trở ngại rất lớn." Tống Nham không có trực tiếp trả lời vấn đề của Tống Minh, ngược lại giáo dục hắn một trận.

"Con biết rồi, cha." Tống Minh bày ra, trong lòng lại không cho là đúng, cha hắn luôn nhìn sự việc quá nghiêm túc, thế cho nên nhiều năm như vậy đều chỉ có thể dậm chân tại chỗ, ở công ty thủy chung bị cậu đè đầu

Tống Nham biết Tống Minh không đặt lời của mình ở trong lòng, ông chỉ có một đứa con trai như vậy, toàn bộ lợi nhuận tương lai của mình đều là của đứa con này, Tống Minh mặc dù ưu tú, trong mắt người khác có lẽ là nhân vật tinh anh, nhưng ở trong mắt Tống Nham hắn lại khó mà chống đỡ nổi đòn dông, nghĩ tới vừa nãy thấy Lâm Tiểu Khởi nói năng lãnh tĩnh dửng dưng, Tống Nham thở dài.

"Con có phải thích Lâm Tiểu Khởi không?" Tống Nham trực bạch hỏi, đối với tính hướng của con trai ông đã sớm rõ ràng, ông không phải già cổ hủ, cũng sẽ không em con trai nhất định phải cưới một cô gái, hiện tại kỹ thuật nam nhân sinh con đã thành thục, không lo không có đời sau, chỉ là con trai cho tới giờ đều là ở bên ngoài tìm mấy nam nhân không đứng đắn, chưa từng tìm người nghiêm túc có thể sống cùng nhau.

Tống Minh biết cha mình từ trước đến giờ khoan dung hơn mẹ, mẹ vẫn luôn không thể tiếp nhận chuyện mình thích đàn ông, mà cha lại nhìn tới rất phóng khoáng, hắn thoải mái thừa nhận: "Trước kia lúc ở nước Mễ Thang chỉ cảm thấy cậu ấy bộ dáng đẹp mắt, vóc người cũng tốt, đáng tiếc cậu ấy là thẳng, hiện tại nha, sau một khoảng thời gian xa cậu ấy phát hiện cậu ấy tốt hơn, con đã quyết định muốn theo đuổi cậu ấy." Trên mặt lộ ra nụ cười tình thế bắt buộc, người hắn coi trọng cho dù tiếp tục khó trị cũng chạy không thoát ngũ chỉ sơn (*) của hắn.

((*) bàn tay)

Tống Nham hiếm thấy trầm mặc một chút, nếu như con trai nhất định phải tìm một bạn đời đồng tính, Lâm Tiểu Khởi không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt, chỉ là chỗ vợ mình không dễ giải thích lắm.

Lâm Tiểu Khởi và Kỳ Phi Nhiên trong nhà hàng lại không có khẩu vị ăn cơm, bị đám người này quấy rối Lâm Tiểu Khởi phiền không chịu nổi, đồ ăn tin xảo ngon miệng hơn cũng ăn không trôi, chỉ có Kỳ Việt còn đang vô tâm vô phế lùa thức ăn vào trong miệng, Kỳ Phi Nhiên thầm mắng y một câu "ngu xuẩn".

Mà nam nhân trong phòng làm việc tổng tài tầng cao nhất tập đoàn Nguyên thị sau khi nhân được bức hình đột nhiên xuất hiện ánh mắt càng phát ra thâm trầm, Hòa trợ lý ôm một chồng văn kiện run run rẩy rẩy đặt trên bàn làm việc trước mặt tổng tài, trực giác nói cho hắn biết hiện tại không thể quấy nhiễu tổng tài, nhưng lý trí nói cho hắn biết công việc bận rộn đây là nhất thiết, lại nhìn thấy Nguyên Uyên ngẩng đầu lên, tức giận trên mặt dọa sợ tới mức cùi chỏ Hòa trợ lý quẹo một cái làm đổ cà phê trên bàn.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Hòa trợ lý luống cuống tay chân dọn dẹp cái bàn, hắn đi theo bên cạnh tổng tài nhiều năm như vậy, mặc dù ngày bình thường tổng tài vẫn luôn đều nghiêm túc như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên anh nổi giận như thế, Hòa trợ lý dưới đáy lòng vì chính mình thắp một ngọn nến, hắn có phải nên lập tốt di chúc hay không, vạn nhất ngày nào đó bị tổng tài hù chết có thể được một khoản bồi thường lớn.

Phi! Hòa trợ lý phỉ nhổ chính mình, đều muốn lập di chúc như thế nào còn không vứt bỏ tổng tài đi, không có biện pháp, ai bảo mình là chân ái chứ. Không không không, lời này ngàn vạn không thể để cho bạn gái nghe được, nếu không còn không nháo tới lật trời.

"Không có chuyện gì." Nguyên Uyên trên một khắc còn nộ khí ngập trời giờ khắc này liền bình tĩnh trở lại, Hòa trợ lý cảm thán kỹ thuật biến sắc mặt của tổng tài càng ngày càng dày công tôi luyện.

"Tổng, tổng tài, anh muốn đi đâu?" Hòa trợ lý trợn mắt há mồm nhìn tổng tài hắn cho rằng sẽ nổi giận với mình đứng lên thu dọn đồ đạc trốn việc, đây, đây chính là cuồng công tác kia sao?

Đưa mắt nhìn Nguyên Uyên rời đi, Hòa trợ lý đột nhiên nghĩ đến mình có chuyện đã quên báo cáo với tổng tài, vừa nãy Kha gia tiểu thiếu gia Kha Tòng tìm đến tổng tài, Hòa trợ lý theo thói quen thay tổng tài ngăn chặn trở về, nhưng hắn còn chưa kịp hồi báo chuyện này tổng tài đã tan ca rồi, nghĩ tới Kha tiểu thiếu gia có lẽ đã sớm rời khỏi tập đoàn Nguyên thị, Hòa trợ lý thoáng an tâm.

Nguyên Uyên lái xe dựa theo địa chỉ Kỳ Việt gửi cho anh đi tìm, anh cảm giác mình từng giây từng phút đều không thể tiếp tục chịu được được nữa, chỉ cần Lâm Tiểu Khởi một ngày không thuộc về anh, anh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Tiểu Khởi cùng người phụ nữ khác hoặc người đàn ông khác ở cùng nhau nói cười thản nhiên, hoặc là quan thể thân mật hơn, đây là Nguyên Uyên không nhìn thấy nhất, anh đã từng chịu một lần nỗi đau mất đi, lần này anh sẽ không tiếp tục buông ra nữa.

Lúc Nguyên Uyên tìm được Lâm Tiểu Khởi cậu đang trên đường cách nhà hàng không xa đi không có mục đích, Kỳ Việt và Kỳ Phi Nhiên mang theo Bồng Hao tới sân chơi trò chơi rồi, đoán chừng là bởi vì nguyên nhân không có con, hai người bọn họ đối với Tiểu Bồng Hao phá lệ thương yêu, Lâm Tiểu Khởi không hỏi bọn họ tại sao không muốn con, dù sao nam nhân nguyện ý thừa nhận thống khổ thân thể cùng ánh mắt thế tục vì người yêu sinh con còn ít, huống chi chuyện này là tôn nghiêm của một người đàn ông, một người đàn ông lại bị coi như nữ nhân, chỉ là rảnh rỗi nói lời linh tin đều có thể bẩn thỉu chết người.

Bởi vì nghĩ đến Diệp Anh, Lâm Tiểu Khởi tâm tình phức tạp, nếu như nói tất cả ân oán đều nên theo bà chết đi mà biến mất là không thể nào, thương tổn và hạnh phúc bà mang đến cho Lâm Tiểu Khởi cùng tồn tại, Lâm Tiểu Khởi cảm động và nhớ nhung bà cho mình một tuổi thơ vui vẻ vô lo, cũng sẽ không quên đi thương tổn khổng lồ nàng tạo thành cho mình thời niên thiếu, người thân nhất yêu nhất chính là người thương tổn tới mình lớn nhất, không có gì thống khổ hơn điều này.

"Tiểu Khởi!" Lâm Tiểu Khởi vừa ngẩng đầu, lần này trước mặt cậu chính là người ngày nhớ đêm mong, người này cho cậu một đứa con, để cậu thoát khỏi bóng ma quá khứ, làm cho cậu cảm thấy ấm áp, làm cho cậu lúc cô đơn không đến nỗi không giúp đỡ, cho cậu năng lực một lần nữa thích một người, để cho cậu thưởng thức tư vị yêu say đắm, cậu rất muốn anh.

Nguyên Uyên tiến lên một bước, ánh mắt cực nóng chặt chẽ nhìn thẳng Lâm Tiểu Khởi, hai tay bóp chặt hai vai cậu, trên đường phố người đến người đi, một người đàn ông áo sơ mi trắng quần tây nghiêng đầu hôn một thanh niên khác mặc T-shirt quần jean, thanh niên con ngươi mở lớn, chân tay luống cuống, tựa hồ không dám tin tưởng tất cảm mình đang gặp.

"Anh thích em." Người đàn ông nói với cậu.