Tôi ngồi trên giường sững sờ, ngược lại còn hi vọng hắn chưa bao giờ tới.
Nếu không đến thăm, đã nói lên rằng hắn còn giận tôi, trong lòng còn giận chứng minh trong lòng hắn còn có chỗ cho tôi, tôi cũng có thể tự bào chữa, tự nói với chính mình rằng Trại Nguyệt công chúa bất quá chỉ là quân cờ muốn tôi ghen.
Bây giờ, hắn hớn hở như gió mà đến đây, ở lại một lát, rồi lại hớn hở đi.
Ví như một câu kịch rất buồn nôn: không sợ ngươi hận ta, chỉ sợ ngươi chưa bao giờ đặt ta ở trong tim.
Kỳ Nhi nói đúng, Trại Nguyệt cũng chỉ là một quân cờ thôi.
Tôi cũng thế.
Tôi nghĩ, cũng không cần thiết lại đi bận tâm chuyện mình đối với An Lăng Nhiên rốt cuộc là yêu, hay là không thương nữa rồi.
Trước mắt, chuyện tôi hẳn phải nên phải lo lắng là làm sao ra khỏi phủ.
Chậc, không biết ‘hủy dung’ có được tính là bệnh hiểm nghèo không, có được hưu không?
...............
Đêm khuya gió lớn trăng mờ, tôi nhìn người đang ngồi trong phòng nhàn nhã uống trà – Huyền Nguyệt thầm cười nhạt.
Tôi cảm thấy, Mục vương phủ quả là có nhiều nhân tài, ra vào tự nhiên.
Đêm hôm khuya khoắt thế này, cũng có một ít ruồi bọ bay đến quấy rối giấc ngủ? Lúc trước là Văn Mặc Ngọc, lần này lại đến Huyền Nguyệt. Chẳng qua là, người trước tới thăm tiểu ngu ngốc; còn Huyền Nguyệt lúc này, là tới thăm bản công chúa tôi.
Huyền Nguyệt tự châm trà tự uống, thấy tôi ở trên giường ngồi dậy, lại còn vô liêm sỉ nói: “Công chúa ngủ no rồi à?”
Tôi bước tới trước mặt Huyền Nguyệt đoạt lấy chén trà trong tay hắn, đối phó với loại người vô liêm sỉ biện pháp tốt nhất chính là – vô liêm sỉ hơn.
Tôi bi thương nói: “Đêm dài đăng đẳng, bản cung phòng không gối chiếc, làm sao có thể ngu ngon cho được?”
Huyền Nguyệt run lên rất rõ ràng.
Tôi không ngừng cố gắng cười nịnh nói: “Nếu không thì… Thất điện hạ bồi bản công chúa tiếp vậy?”
Tôi cố ý chìa ngón tay nhìn nhìn chiếc giường, lời nói mang theo vẻ thô bỉ dâm – tiết, kết hợp với vết bỏng khó coi trên mặt tôi, quả đúng là không chê vào đâu được.
Bất quá, Huyền Nguyệt không hổ là hoàng tử, thấy bản công chúa như thế thần thái cũng không hoảng hốt mà bỏ chạy, chỉ ngượng ngùng sờ sờ mũi nói: “Công chúa còn chưa hết bệnh, Huyền Nguyệt sao dám làm càn?”
Tôi giả bộ đau lòng, lấy khăn chấm chấm nước mắt nói: “Ta biết, ngươi ghét bỏ bộ dạng của ta.”
Thật ra, tôi vẫn cảm thấy vết bỏng bằng ngón tay cái này không ảnh hưởng đến toàn cục, ở hiện đại, người ngoài nhìn không biết còn tưởng là vết xâm; nhưng ở cổ đại, trong đáy mắt nam nhân không chấp nhận dù chỉ là một hạt cát.
Tôi nói thế, cũng lường trước Huyền Nguyệt nhất định biết khó mà lùi.
Ai ngờ người này lại giật mình, hắn nói: “Người sáng mắt không nói tiếng lóng, trước kia, công chúa còn có thể dùng vẻ bề ngoài mà giữ An Lăng Nhiên vĩnh viễn bên cạnh mình, nhưng hiện tại… Thứ Huyền Nguyệt nói thẳng, tính tình Trại Nguyệt công chúa, tướng mạo cũng không thua công chúa, trước đến giờ đều là người mới thắng người cũ, công chúa có từng nghĩ tới sau này dùng cái gì để tự bảo vệ mình chưa?”
Tôi lạnh giọng: “Thất điện hạ có ý gì?”
Huyền Nguyệt lần này, tuyết đối không phải đơn giản là đến thăm.
_________________