Hưu Thư Khó Cầu

Chương 76




“Nếu Lý Đình Chính là người của Thất điện hạ, vậy coi như mấy lời bản cung nói trước đó đều là vô nghĩa hết, ta hiện tại nhờ Thất điện hạ thay thủ hạ của ngài cho biểu di của ta một câu trả lời; nếu không phải… ta tin là Thất điện hạ rất sẵn lòng giúp ta.”

Nói xong, Huyền Nguyệt con ngươi đen lấp lánh, sắc bén như dao nhìn tôi chằm chằm.

Bản công chúa đã điểm trúng, một cái đinh trong lòng Huyền Nguyệt.

Cây đinh này, không phải ai khác, vừa đúng lúc là An Lăng Nhiên.

Mấy năm nay An Lăng Nhiên giả ngây giả dại như vậy, sau lưng còn cấu kết với Huyền Nguyệt, bất quá là vì tranh đoạt thiên hạ, cướp ngôi vị hoàng đế. Sau khi đoạt được ngôi vị hoàng đế xong, Huyền Nguyệt cũng không chắc được ngồi yên trên chiếc ghế này, uy hiếp lớn nhất, chính là người từng đồng minh với hắn – An Lăng Nhiên.

An Lăng Tiêu trong tay nắm bao nhiêu binh lực, bối cảnh của Túc Phượng có bao sâu, tôi hoàn toàn không biết, chỉ cần một Trương Thế Nhân, một Lý Đình Chính, hai vị tâm phúc này của An Lăng Nhiên thôi cũng đủ làm một cái gai nhọn sau lưng Huyền Nguyệt.

Nếu như, có thể dựa vào chuyện nhỏ này của Vương Uyển Dung, tước bỏ uy phong của Lý Đình Chính, áp đi dáng vẻ kiêu căng của An Lăng Nhiên, Huyền Nguyệt đương nhiên là cầu còn không được.

Huyền Nguyệt mím mím môi, cười ha ha nói: “Công chúa vô cùng thông minh, Huyền Nguyệt cam bái hạ phong. Chuyện này, bọn ta nhất định giúp.”

Văn Mặc Ngọc ngồi một bên hừ lạnh, không trả lời.

Huyền Nguyệt hỏi: “Chỉ là không biết, làm sao công chúa nhận định đêm thất tịch Lý Đình Chính chắc chắn sẽ đến khuê phòng của Vương Uyển Dung?”

Tôi giật mình, đột nhiên nhớ tới chuyện vào mấy ngày trước, dưới hồ sen ánh trăng, tôi cùng với “Mặc Ngọc công tử” ước hội.

Khi đó lời ngon tiếng ngọt đương nhiên không phải là nói chơi, tôi hỏi cái gì, tiểu ngu ngốc liền đáp cái đó, còn ôm tôi vào trong ngực lén cười thầm nói: “Ta cùng với tiên sinh có mười mấy năm giao tình, ta lấy nhân cách đảm bảo hắn không phải là loại người vong ân phụ nghĩa, sẽ không phụ Vương Uyển Dung.”

“Quả thật tiên sinh với Vương Uyển Dung có chút hiểu lầm, chỉ là Liêm Chi nàng không cần phải xen vào, toàn bộ giao cho ta là được rồi.”

“Thất tịch mấy ngày sau, tiên sinh sẽ đi tìm Vương Uyển Dung giải thích rõ ràng, Liêm nhi cứ yên tâm đi.”

Tóc tai chạm vào nhau, mắt rõ mồn một. (Chắc là hai anh chị đang mi nhau!)

Lúc đó thừa dịp tôi đang thất thần, An Lăng Nhiên còn lén hôn tôi, trong đầu vẫn còn mang máng sót lại chút tư vị mềm mỏng và ấm áp của đôi môi hắn, tiếc là, toàn bộ mọi thứ tốt đẹp đều bị tôi phá nát hầu như không còn, một chút cũng không còn.

Tôi lợi dụng câu nói của An Lăng Nhiên, bán đứng tình cảm của hắn, giúp cho Huyền Nguyệt vốn trước giờ không có chút quen biết.

Chuyện Vương Uyển Dung xong xuôi, trước khi rời khỏi Mục vương phủ, Huyền Nguyệt hỏi: “Tiểu vương cả gan mạo muội, vì lẽ gì mà công chúa lại hao tâm giúp đỡ Vương Uyển Dung như thế, thậm chí còn bán đứng An Lăng Nhiên?”

Đôi mắt tôi lóe lên, cuối cùng mới buông mí mắt nói: “Đều là nữ nhân, chịu không nổi sự đau lòng của nàng.”

Mới hôm qua, Vương Uyển Dung còn kéo tay tôi nói, nếu đêm thất tịch mà vẫn không thấy thuốc phá thai, nàng tình nguyện “Ngọc nát giữ thân.”