Hưu Thư Khó Cầu

Chương 17




Giờ này phút này, cho dù tôi là người có tâm địa hiền lành đi chăng nữa, nhìn thấy tên cừu nhân An Lăng Nhiên cũng không thể không dùng cái mũi hừ hừ hai tiếng, Kỳ nhi ỷ đứng bên cạnh tôi, không thèm hành lễ với tên tiểu bạch si này, chỉ mở to mắt cười hì hì nhìn chúng tôi, cái bộ dạng này, giống như một tên lưu manh đường phố đang xem náo nhiệt.

Tôi thu hồi lại câu khen ngợi cô ấy lúc nãy.

Tôi nói: “Kỳ nhi, chúng ta đi thôi.”

“Này!”

An Lăng Nhiên nghe chúng tôi nói đi, vội phóng ra khỏi bụi hoa chặn đường của tôi, lộ ra hàm răng xinh đẹp nói:

“Không cho nàng đi. Nương nói, cưới vợ liền có người đi theo ta, nương tử, nàng đi theo ta chơi đùa với Gò đất* nha?”

*Gò đất, vâng chính là tên cậu ấy đặt cho con sói bạc của mình.

Đôi mắt trong veo của Kỳ nhi chớp chớp, nhìn tôi chằm chằm nói:

“Gò đất?”

Tôi theo ánh mắt nhìn về phía Tiểu bạch si, Tiểu bạch si gật đầu cười ha ha, đưa con sói bạc trong lồng ngực tới trước mặt tôi như hiến vật quý:

“Đúng vậy a, ta đặt tên cho tiểu bảo bối là gò đất.”

Tôi cúi đầu xem xét con sói bạc này, bảo bối cái quái gì? Nhìn cái đầu, đúng là một con sói trưởng thành, cái tên ngu ngốc này lên núi bắt sao không bị nó cắn chết cho rồi? Làm bà quả phụ Tam Tẩu Tử còn sống tốt hơn thế này (Tam Tẩu Tử là vợ của tên ngốc Tam Oa Tử trong bộ phim ‘Bắt Lính”)

“Nương tử, nàng xem gò đất có đáng yêu không?”

Tôi bị giọng nói trầm thấp của Tiểu Bạch Si kéo suy nghĩ ngược trở về, vừa mới ngẩng đầu nhìn lên một chút, nhưng lại không hẹn mà gặp chạm phải một ánh mắt, phút chốc, sấm sét như vang ầm ầm trong không trung.

Tôi chỉ cảm thấy đôi con ngươi đen lắp lánh này, tựa như trăng sáng, như biển rộng, trong veo như nước, đạm mạc như núi, mới vừa nhìn thấy, tôi lại giống như bị… điện giật vậy.

“Nương tử?” An Lăng Nhiên thấy tôi bị ngắt điện, nghiêng đầu kỳ quái.

Dây cót trong lòng như được kéo vang, tôi hoàn hồn trở về hiện thực, An Lăng Nhiên lại vui mừng hớn hở toe toét miệng.

“Nàng cũng thích gò đất đúng không? Ta biết mà! Gò đất nhặt được vào mùa thu, lại ở trên một ngọn núi nhỏ, cho nên mới gọi là gò đất!”

Sắc mặt của Tiểu Bạch Si vốn rất tuyệt mỹ và buồn thương phối với bộ dạng vặn vẹo ngốc ngếch quả thật không ai có thể chịu được, sao cái vẻ xinh đẹp này + cảnh tượng ngốc ngếch ở trước mặt tôi chồng lên nhau, không ngừng lắc lư, lại khiến cho tôi một trận buồn phiền, nếu… nếu nếu! Nếu vị tướng công xinh đẹp như thiền thần của tôi không bị ngu ngốc, thì tôi hạnh phúc biết chừng nào, tại sao? Tại sao?!!!

Tiểu Bạch si không nghe được tiếng kêu gào thét trong lòng tôi, lại không nhận ra biểu tình bi phẫn của tôi, thấy tôi không trả lời hắn, lại dùng bả vai khua khua tôi nói:

“Nương tử có phải không hả? Gò đất rất đáng yêu, đúng hay không?!!!”

Bị An Lăng Nhiên va chạm như vậy, tôi lại bị khua ra một cơn nóng giận vô cớ, ngó nhìn con sói bạc chết tiệt kia, một cỗ tà hỏa phục thù hừng hực hừng hực bốc lên.

Tôi giả vờ ổn định, cười nói:

“Con sói này thật đáng yêu, thế nhưng cái tên Gò đất thì, ha ha! Quá tầm thường!”

Tiểu bạch si An Lăng Nhiên quả nhiên mắc mưu, nghe xong lời này lập tức há to mồm, “Thật sao? Thế nên gọi là gì?”

Tôi ngoắc ngoắc miệng, nói:

“Dĩ nhiên cần phải lấy một cái tên vừa văn nhã lại thân thiết, ta thấy cái tên “Vượng Tài” cũng không tồi, đáng tiếc Mục vương phủ của chúng ta ‘một không thiếu tài, hai không thiếu thế’, cầu bình an ngược lại lại tốt hơn, cho nên ta thấy… kêu “Vượng Trạch” là tốt nhất!

“Phốc.”

Kỳ nhi là người đầu tiên không chút khí khái mà cười ra tiếng.

Vượng Trạch tựa như có thể nghe hiểu tiếng người, bị tôi nói trúng một kích giật mình, đôi mắt âm u tức giận ghét hận nhìn tôi.

Tiểu bạch si trầm tư một hồi, đột nhiên lớn tiếng hoan hô.

“Hay lắm hay lắm, vậy cứ kêu là Vượng Trạch đi. Vượng Trạch, Vượng Tử Vượng Tử!”

Ánh mắt Vượng Trạch càng thêm u ám, tâm tình tôi lại tốt lên.

Không tồi không tồi, gặp chuyện buồn bực như thế này, bản thân tìm một chút việc vui làm thông suốt thông suốt là tất nhiên, lấy tên ngu ngốc An Lăng Nhiên này khơi thông trêu đùa lại càng rất dễ trút giận.