Kẻ hèn này kiếp trước, rất quyến luyến không rời ba anh nam diễn viên.
Mặc dù như vậy có thể có chút không thỏa đáng, nhưng thật sự là quyến luyến không rời, hận không thể bỏ vào miệng. Ba vị này ở ba nơi khác nhau là Đại Lục – Huỳnh Hiểu Minh, Đài Loan – Hà Nhuận Đông và Hồng Kong – Lâm Phong.
Trong đó, đặc biệt thích nhất là Hà Nhuận Đông.
Cha tôi từng nói, ánh mắt của tôi nhìn Hà Nhuận Đông vô cùng hèn – tiết, vô cùng ác – xúc, vô cùng hạ – lưu. Nhưng mà, tôi quả thật đã yêu chết chiếc mũi mê người của Hà Nhuận Đông, ánh mắt quyến rũ, nụ cười hút hồn và dáng người bị tôi có ý nghĩ dâm tà hàng trăm ngàn lần. Trong hơn hai mươi năm sinh mệnh ở kiếp trước, tôi vẫn nghĩ rằng, chi có người như vậy mới được xem là nam nhân, chỉ có nam nhân như vậy mới có thể làm lung lay tình cảm sâu sắc của tôi.
Nhưng mà, nhưng mà thật là!
Tất cả đều sụp đổ khi lần đầu tiên gặp phu quân của tôi —— An Lăng Nhiên
Lần đầu tiên thấy tướng công An Lăng Nhiên, trong đầu tôi chỉ có thể nghĩ đến hai từ “chói mắt”
Chói mắt, đặc biệt chói mắt, vô cùng chói mắt, bà nội nó chói mắt.
Hồi trước đọc tiểu thuyết, cũng thấy tác giả dùng từ “chói mắt” để miêu tả nam chính, lúc ấy có phần không đồng tình, cho rằng cụm từ “chói mắt” không bằng “đẹp trai”, “anh tuấn” chân thật hơn, thế nhưng lần đầu tiên gặp An Lăng Nhiên, tôi mới biết vị tác giả này rất cao minh.
Đương lúc vạn vật trên thế gian đều ngừng chuyển động, mọi người đang tranh cãi ầm ĩ, rít gào, xem trò vui xung quanh đột nhiên không còn tồn tại, trong mắt tôi lúc này chỉ nhìn thấy bóng dáng kéo xuống quầng tối trong đại sảnh, tóc được búi lên bằng một cây ngọc trâm đơn giản, bên dươi rớt xuống mấy sợi tóc nhỏ, phiêu dật, tiêu sái không thốt lên lời.
Lông mi, cái mũi, ánh mắt của hắn, còn có bờ môi gợi cảm từ đầu đến cuối thủy chung vẫn tràn đầy nụ cười…Những thứ này nói thật vô cùng đặc biệt đến nỗi không biết nói sao, tôi không dám dùng từ “cao ngất” để hình dùng cái mũi của hắn, chẳng đáng dùng “đạm mạc như núi” để phác họa lông mi của hắn, dù sao đi nữa, ngũ quan của hắn đúng là đẹp đến nỗi nói không nên lời, lúc vạn vật tạo ra người, tựa hồ như đặc biệt quan tâm đến đứa bé tên An Lăng Nhiên này, mũi, lông mày, con mắt của hắn vừa vặn hợp thành một khối, đẹp đến nỗi không biết dùng từ nào để hình dung, chỉ biết là trong nháy mắt nhìn thấy hắn, bỗng nhiên mọi thứ đều trở nên ảm đạm.
Nào là Mục vương, Mục vương phi, mụ già biểu muội…toàn bộ hóa thành nước trong bức tranh thủy mặc, xuyên thấm. Trái tim tôi đập bình bịch, thấy rất rõ, cũng chỉ có nam tử trong bức tranh kia vô cùng chói mắt, vô cùng rực rỡ, vô cùng yêu nghiệt đang bước từng bước một, theo từng tiết tấu đập dồn của trái tim tôi, ngậm cười đi về phía tôi.
Trái tim của tôi cũng suýt chút nữa nhảy ra ngoài, tôi đã được gặp phu quân của tôi! Tôi rốt cục cũng gặp được người so với phi tử của hoàng đế còn yêu nghiệt hơn – An Lăng Nhiên!
Quả thật, sau khi nghe xong bài ca dao kia, lúc đo tôi đã xếp An Lăng Nhiên vào nhóm tiểu bạch kiểm và luyến – đồng*, một nam nhân có thể so sánh với hậu cung ba ngàn phi tần, chỉ sợ ngoại trừ Phan An cũng chỉ có yêu quái. Mẹ của toi từng nhận xét ba nam ngôi sao yêu thích của tôi, nói tôi rằng dám chắc kiếp trước tôi làm nghề đào mỏ, cho nên kiếp nào toàn bộ nam nhân tôi thích bộ dạng cũng giống như than. Tôi cười nhạt, “Dù sao so với người thích những tiểu bạch kiểm Hàn Quốc âm âm như nhu còn tốt hơn nhiều”
Đúng rồi, kẻ hèn này kiếp trước mặc dù thích chưng diện. Thế nhưng vẫn chịu không nổi trước làn da tiểu bạch kiểm còn trắng hơn cả của con gái, tôi vẫn cho rằng, đen là điểm đặc thù của nam nhân.
Thế nhưng người trước mắt này, hiển nhiên đã đánh vỡ cái suy nghĩ cổ lổ sĩ của tôi.
Hắn còn đẹp hơn cả phi tử ở hậu cung, làn da mặc dù không dám nói là non mềm như trẻ sơ sinh, trắng như củ sen, nhưng vẫn được coi là cực phẩm, nam nhân này cố tình là vậy, tôi với hắn yên lặng nhìn nhau, tròng mắt của hắn bức ra sự quyết đoán khiến bạn không thể dời đi chỗ khác, tự tin, rung động và uy nghiêm.
Mặc dù hắn đang cười, cũng không giận tự uy. Tay chấp ở phía sau, cứ như thế mà từng bước một tiến về phía tôi.
Một hồi sau, rốt cuộc hắn cũng đến trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy đôi vai của hắn, người này dù không cao một thước tám cũng là một thước bảy mươi tám.
Chúng tôi đang quan sát lẫn nhau, tôi thấy mình giống như mình đang đứng trong đại dương hoa mênh mông, người trước mặt, vừa vặn như một đóa hoa đào rực rỡ nhìn tôi cười dịu dàng.
Tôi bối rối nhào nhào chiếc khăn trong tay, ngượng ngùng làm sao, đang do dự xem có nên không sợ hãi mà gọi một tiếng tướng công không, chỉ thấy bàn tay của An Lăng Nhiên vốn giấu ở phía sau đột nhiên giơ tới trước mặt tôi, trong tay còn có một khối màu trắng xù xì.
Tôi giật mình, trong đầu oanh một tiếng, quay về hiện thực.
Tức khắc, lỗ tai cũng nổ tung lên.
Cách đó không xa, Mục vương đang bị Mục vương phi kéo giữ chỉ tay về phía An Lăng Nhiên chửi đến mạnh mẽ.
“Tiểu hồ đồ, mày còn biết về sao?! Bổn vương hôm nay không đánh gãy chân mày, lão tử không phải họ An Lăng.”
Bên này lão bà tử hầu hạ Mục vương phi cũng chạy lại lôi kéo An Lăng Nhiên vâng dạ.
“Trời ơi, tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi đang ôm cái gì vậy nè? Lúc nãy vào lão nô không chú ý, sao người lại đem tới dọa công chúa hả?”
An Lăng Nhiên nhìn phụ thân, lại nhìn nhìn lão bà tử, quệt quệt miệng, giống như một đứa bé vô cùng uất ức nói:
“Ta lấy vợ, lên núi bắt mèo rừng làm lễ vật tặng vợ mới cưới, có cái gì không đúng sao?”
Nói xong, An Lăng Nhiên lại đứng trước mặt tôi quơ quơ nhúm lông trắng kia, nhe răng cười to.
“Vợ ta rất thích ngươi, hì hì!”
Tôi bị chấn động mắt nhìn nhúm lông, bộ lông màu trắng bạc, đôi mắt trong suốt, đôi răng nanh khiến cho người ta sợ hãi, đây mà là mèo rừng ư, rõ ràng là con sói!