Hưu Phu - Thập Dạ Đăng

Chương 53




Hai người quấn lấy nhau trên giường đất, bên cạnh là tiểu tử được bao

bọc cẩn thận ngủ ngon lành.

Dáng người thon dài của nam nhân úp theo thân thể của nữ nhân, hai

người đều trần truồng, Trịnh Tuân ở phía sau Lục Nhi không ngừng kích

thích, tay hắn len lỏi đến trước ngực nàng xoa nắn.

Bàng Lục Nhi bị Trịnh Tuân đâm thọc đến tê dại, mềm nhũn như một

vũng nước, giống như bèo trôi trên mặt nước, vặn vẹo theo từng động tác

của hắn.

“Lục Nhi, sao lại ướt vậy?” Trịnh Tuân cắn vành tai nàng, chỗ kia đã ướt

đẫm, mỗi lần đâm vào rút ra đều nghe tiếng nước “nhóp nhép” vang lên.

Lục Nhi nào có tâm tư trả lời hắn, nàng ngửa đầu ra, gáy nàng chạm vào

hắn, mái tóc đen hỗn loạn bám trên ngực hắn, hai má đỏ rực.

Bên dưới Trịnh Tuân va đập thật mạnh, chạm đến đầu nút của hoa tâm,

hắn còn muốn đâm sâu vào bên trong, hận không thể chọc vào trong nơi

sinh ra Nguyên Nhi.

“Đừng….Đừng tiến vào đó…” Lục Nhi ôm bụng “Bụng ta đau..”

Trịnh Tuân nhét quy đầu vào tử cung vài phân, khóe môi cong lên ý

cười: “Nguyên Nhi cũng đã sinh rồi, sao lại còn đau?”

Lục Nhi không biết đó là cái gì, nàng uốn éo thân người, đôi vú ở trong

tay hắn run rẩy, nàng chôn vào trong cổ hắn, thấp giọng rên rỉ.

Vào đúng lúc này,

Tiểu tử bên cạnh tỉnh giấc.

Trịnh Tuân vẫn không buông Lục Nhi ra, hắn đưa tay sờ cưới mông tiểu

tử, tã vẫn còn khô.

Theo thói quen hắn đưa Nguyên Nhi đến trong lòng Lục Nhi: “E là

Nguyên Nhi đói rồi, nàng cho nó bú đi!”

Nhụ.c côn phía dưới của hắn còn cắm trong tiểu huyệ.t nàng, nhổm nửa

thân người mình dậy, đưa một bên vú nhét vào miệng tiểu tử.

Nguyên Nhi nhắm mắt, mút hai cái đã có sữa thì không khóc nữa.

Lục Nhi bị Trịnh Tuân đâm tới mơ màng, mặc kệ hắn đưa Nguyên Nhi

lại, phía trước là hài tử bú, cha nó phía sau cũng muốn bú.

Nguyên Nhi thì dễ dàng thỏa mãn, còn cha nó thì không.

gậy th*t của Trịnh Tuân chôn vào huyệ.t thịt của Lục Nhi bất động.

Trong lòng Lục Nhi còn có hài tử, tiểu gia hỏa này hiện giờ ngũ quan có

chút nảy nở, đôi mắt kia cực kỳ giống Lục Nhi, mỗi lần nhìn thấy, trái

tim hắn muốn mềm nhũn ra.

Hài tử nhắm mắt, bộ dạng cường điệu, từng ngụm từng ngụm ngậm vú

Lục Nhi nuốt vào, giống như sợ người khác đoạt cao lương mỹ vị của nó

đi mất.

Trịnh Tuân đỏ mắt ghen tị nhìn nó, tay xoa xoa vú còn lại, giờ này tay

hắn toàn là sữa tươi: “Sao Nguyên Nhi còn chưa ăn no nữa?”

Mà hắn đợi không kịp nữa rồi, hắn đẩy nhanh tốc độ, thọc vào rút ra,

tầng tầng lớp lớp mị thịt cắn nuốt, hoa thịt không ngừng ép chặt lấy hắn.

Cả người Lục Nhi run rẩy vì bị hắn đâm tới, giọng nàng nức nở rên rỉ,

cũng may nàng còn giữ đúng chừng mực của một mẫu thân, đưa tay nhẹ

nhàng vỗ về hài tử trong lòng.

“Trịnh…Trịnh Tuân, đợi đã…”

Cả người nàng dựa vào lòng ngực hắn mà rên hừ hừ, hơi thở gấp gáp,

mỗi động tác của hắn kích lên lửa tình, như muốn đem mọi thứ đốt sạch.

“Ưm…”

Hoa huyệ.t mẫn cảm bị chèn ép, Lục Nhi cuối cùng nhịn không được

phun ra, hoa thịt kẹp chặt côn thị.t của nam nhân, bên trong âm huyệ.t co

rút dữ dội, một dòng chất lỏng nhầy nhụa tưới lên đầu dụ.c vọng của hắn,

tràn ra đến thân.

Dâ.m dịch trong suốt chảy dọc theo đùi nàng, Lục Nhi bất lực cắn môi.

Hắn chịu đựng từng cơn co rút của nàng chưa có dấu hiệu dừng lại.

Nguyên Nhi không hề biết cha mẹ nó đang làm gì, nó còn không ý thức

được mình đang ôm một vú của mẹ, còn vú kia lại nằm trên tay cha nó.

Càng không hiểu vì sao, mẹ nó lại nức nở như vậy.

Nó vừa mới ăn no đã bị cha nó bế xích ra xa rồi