Hưu Phu - Thập Dạ Đăng

Chương 149




Sắc trời dần tối đi.

Trong tiểu viện của hộ nông dân phá lệ đặt một chiếc đèn dưới đất.

Bàng Lục Nhi thẹn thùng ôm kín ngực, nhưng nàng lại cảm thấy không

đúng liền đưa tay che luôn nơi tiểu tiện của mình.

Bị Trịnh Tuân nhìn chằm chằm như vậy, dù thế nào Lục Nhi cũng không

chịu buông tay: “Trịnh Tuân, ta không muốn viên phòng, nó kì lắm!”

Trịnh Tuân cởi quần áo trên người mình ra.

Cả người hắn bị lột sạch, lộ ra đồ vật dưới thân, Lục Nhi trợn mắt, nó

còn xấu hơn trong sách. Rõ ràng ngoại hình Trịnh Tuân rất đẹp, sao

nghiệt căn kia lại khiến người khác sợ hãi đến vậy.

“Lục Nhi!” Trịnh Tuân gọi nàng, ba năm nay hai người ngủ chung với

nhau trên dưới trăm lần. Lục Nhi ngủ say nên không biết gì, nhưng một

hôm nàng tỉnh dậy thấy tiết khố mình có dính tinh dịch của nam nhân, rõ

ràng bọn họ chưa làm gì.

Hắn có thể tự kiềm chế rất tốt, song, có một vài thời điểm hắn bị mất

khống chế. Tiểu cô nương thân thể mềm mịn này không hề hay biết nàng

đã bị hắn sờ trộm vài lần, sợ là dưới huyệt kia cũng không thoát được.

“Lục Nhi, nàng để ta nhìn xem, chẳng lẽ cả đời này nàng không định cho

ta nhìn?”

Lục Nhi dễ dàng nghe lời dụ dỗ của hắn, tay nàng mở ra. Tiểu cô nương

cũng chỉ mới 17 tuổi, nhưng khối ngực nặng trĩu phía trước to hơn ba

năm trước rất nhiều, hai hạt đậu trên mặt đầy đặn mập mạp.

Trịnh Tuân nhịn không được cúi đầu xuống hôn, chiếc lưỡi từ tốn quấn

quanh ngực nàng. Lục Nhi có cảm giác rất kỳ lạ, nhưng thân người hắn

cao lớn, nóng bỏng đang nằm úp trên người nàng, nàng không thể phản

kháng được.

Hắn nắm tay nàng đưa xuống sờ nhục côn dưới háng hắn, nó vừa to vừa

cứng, dường như nó còn biết cử động.

“Trịnh Tuân…ưm…đừng…”

Sau đó nàng lại nghe Trịnh Tuân khàn giọng nói: “Lục Nhi, muốn xem

không?”

“Xem cái gì?”

“Xem tranh, các nữ nhân khác sau khi làm cái này thì đâm vào sẽ không

thấy đau nữa!”

Lục Nhi đỏ mặt, nàng muốn mắng người, nhưng chỉ biết cắn chặt môi.

Cái thứ kia sao có thể cho vào miệng được. Không biết Trịnh Tuân lấy

những sách đó ở đâu ra, toàn những thứ không thể nhìn.

Lục Nhi vốn là tiểu cô nương ưa sạch sẽ, lúc trước nàng đã nhìn thấy tập

tranh của Trịnh Tuân, cho nên vừa rồi nàng kì cọ kĩ hơn mọi khi, không

còn chút mùi nào.

Trịnh Tuân vùi đầu vào giữa hai chân Lục Nhi, hắn há miệng ngậm khối

thịt non mềm kia. Lục Nhi nào chịu được loại cảm giác này, hai chân

nàng mở rộng, bị người kia gặm liếm miệt mài

“Tuân ca…Đừng…đừng mà…”

Âm thanh phát ra vô cùng tà mị, hệt như yêu nữ trong núi rừng.

Da đầu Trịnh Tuân căng lên, cho dù Lục Nhi nói gì hắn cũng không

dừng lại, nhất quyết làm cho tiểu huyệt nàng phải ra nước.

“A…chàng thả ta xuống đi…” Nàng không biết đó là gì, còn tưởng mình

tiểu trên giường. Trịnh Tuân chọc vào tổ ong, bình thường nàng cho gà

cho heo ăn sức lực không nhỏ, nàng muốn đạp hắn ra để xuống giường.

Trịnh Tuân buông tay, rất nhanh đã áp chế nàng dưới thân.

Cây gậy kia để ở giữa chân nàng, tách hai mép thịt đẩy đẩy vào một

chút, hoa huy*t bị ép mở ra, hai cánh hoa non mềm kẹp chặt cự vật màu

đen.

Hình như là không đau lắm, Lục Nhi có thể chịu đựng được.

“Lục Nhi!” Hắn đột nhiên gọi tên nàng.

Không đợi cho nàng trả lời, hắn đã hạ thấp người xuống, dương v*t đâm

vào hơn phân nửa.

“Trịnh Tuân! Cái tên chết tiệt nhà ngươi, ngươi sinh con sẽ không có hậu

môn….đau quá…” Vừa mới phá thân, Lục Nhi khóc lóc mắng hắn, tất cả

đều bị hắn dùng miệng bịt kín.

“Ưm…ưm…”

Kỳ thật thì Trịnh Tuân cũng không phải tài giỏi gì, hắn cũng chẳng có

kinh nghiệm, vừa mới đi vào đã bị tầng tầng mị thịt của nàng xoắn chặt,

cảm thấy hơi đau.

Hắn đâm thọc vài cái, Lục Nhi xoắn mông không chịu phối hợp, tiểu

huyệt trắng nõn cắn lấy dương v*t, nàng vừa khóc vừa mắng, Trịnh Tuân

ở bên trong nàng không được bao lâu liền bắn ra.