Hưu Phu - Thập Dạ Đăng

Chương 141




Edit: Khả Khả

Cũng không có gì phải luyến tiếc, ở kinh thành xa hoa này một thời gian

sẽ có rất nhiều cảm nhận mới mẻ, ở phường Bình Khang này có ba đoạn

đường nổi tiếng về kĩ nữ, có đoạn nào mà quan viên chưa đi qua.

Vậy mà cố tình Trịnh đại nhân lại là một ngoại lệ, nhớ năm đó hắn một

phú thành danh, ngoại trừ kỹ nữ bán thân ở đường Bắc, thì đường Trung

và đường Nam đều bàn tán về hắn.

Lục Nhi không thể diễn như các quý nữ trong thành, tự nói phu quân của

mình tuổi già sức yếu cũng chỉ có mình nàng.

Trịnh Tuân nghĩ đến gương mặt ngày càng nõn nà của nữ nhân trong

lòng, sắc mặt trở nên không tốt.

Nhưng khi đối mặt với nàng, thái độ lại vô cùng dịu dàng.

Bàng Lục Nhi không biết mình trêu chọc tâm can của người này, đợi đến

tối, khi nàng bị Trịnh Tuân khóa chặt ở trên giường thì nàng mới cảm

thấy có gì đó không đúng.

Đây vẫn là giường đất, không phải giường đã chỉnh sửa mà Trịnh Tuân

đã nói trước đó.

Lục Nhi sợ lạnh, hơn nữa ba đứa nhỏ đã quen ngủ trên giường đất,

giường ở trong tòa nhà này đều được nàng gọi thợ đến xây.

Hắn không nói không rằng, chơi đùa trên thân thể nàng đến khi nó bắt

đầu ướt liền đưa cây gậy chen vào trong huyệt nàng.

Nơi đó của nàng trơn láng, nữ nhân hai mươi mấy tuổi mịn màng tươi trẻ

giống như đóa hoa, một tay nàng đẩy hắn, một tay chặn cửa huyệt phía

dưới không cho hắn đi vào: “Ầy, Tuân ca, lát nữa hãy làm, ta có chuyện

muốn nói với chàng!”

Mỗi lần làm, hai người nói với nhau được mấy câu đâu.

Trịnh Tuân không để ý tới nàng.

Thật không thể hiểu nổi, Lục Nhi thầm nói.

Nàng nghĩ một hồi rồi lại nói: “Sao vậy, hôm nay mấy vị thúc bá kia lại

khinh bỉ chàng sao? Chàng không cần nói gì hết, đều là nhánh bên,

không lui tới nữa là được!”

Ánh mắt Trịnh Tuân nặng nề nhìn chăm chăm vào nàng không nói lời

nào.

Ý tứ trong mắt hắn rất rõ ràng.

“Tuân ca, ta chọc giận gì chàng sao?” Lục Nhi nhăn mày lại, nàng nghĩ

nửa ngày cũng nghĩ không ra, chẳng lẽ người này ngại nàng ra cửa làm

hắn mất mặt. e b oo k t r u y en. v n

Điều này không có khả năng lắm.

Nàng chung chăn gối với Trịnh Tuân nhiều năm như vậy, nàng luôn tin

hắn về điểm này, huống hồ nàng đã chừa đường lui cho mình, làng Đại

Trại kia nàng sẽ không bao giờ trở lại, còn huyện Yển Thành kia, chẳng

phải nàng đã để dành cho mình rồi sao?.

Rời đi cũng đã lâu rồi.

Lục Nhi gần như mất kiên nhẫn thì nghe tiếng nói giận dỗi của Trịnh

Tuân: “Lục Nhi, có phải ta già rồi không?”

“Không…Chỉ hơn ta ba tuổi thôi mà….” Lục Nhi chưa kịp phản ứng lại,

đến khi định thần được, nàng liền dở khóc dở cười: “Xì, ta còn tưởng là

chuyện gì, Tuân ca, chàng nói ra mà không biết ngượng sao?”

Mặt Trịnh đại nhân hơi đỏ lên.

Tính tình Lục Nhi ngang ngược, lúc trước vì đề phòng hắn nên áp chế

cái tính này xuống, hiện giờ được hắn dung túng nên càng muốn trêu

ghẹo: “Ta nói chàng lớn tuổi có gì không đúng, đây là Nguyên Nhi còn

nhỏ, thêm vài năm nữa nó cưới thê, chẳng lẽ chàng là phụ thân không có

râu, còn suốt ngày lăn lộn trên giường hoang dâm?”

Nhưng nói đến cùng, nàng tự mình chột dạ, thời gian gần đây nàng trở

nên dâm đãng hơn, ngày nào mà không làm, cả người đều cảm thấy

trống trải, muốn tìm một đồ vật nào đó cọ lên.

Lục Nhi dời mắt đi không nhìn hắn nữa.

Trịnh Tuân khẽ cười, hắn kéo tay nàng ra đặt côn th*t mình lên cửa huyệt

rồi từ từ đi vào, thân gậy to dài đi ra đi vào hai cánh hoa, hắn cúi đầu cắn

vành tai nàng, bên dưới thì liều mạng cắm vào nàng: “Thế nào? Như vầy

không thú vị hả?”

Chân Lục Nhi quấn lấy hông hắn, mật địa đẫm nước thuận lợi mở ra, côn

thịt tiến vào mở căng khe thịt, đến khi không thể vào nữa, hắn lại rút ra.

Trịnh Tuân áp chế nàng, hơi thở dồn dập, liên tục kích thích nàng, hắn

mổ lên môi nàng, hết gặm nhấm rồi cắn mút.

Bàng Lục Nhi bị hắn đâm khiến cả người run lên, qua một lúc nàng đã

tiết ra, thân thể nàng ướt nhẹp. Cái miệng nhỏ liên tục cắn chặt lấy gậy

của hắn, đồ vật cứng nóng như que hàn không ngừng đâm vào làm nước

chảy ra rất nhiều.

“Ta già rồi sao?”

“Không..không phải!”

“Còn nói nữa không?”

“Không nói nữa…ưm…Tuân ca…chàng làm nhẹ một chút!”

Toàn bộ suy nghĩ của nàng đều bị hắn xua đi hết, Lục Nhi làm gì còn

nhớ được lúc đầu mình định nói chuyện gì với hắn.

“Lục Nhi, nếu Tuân ca thật sự già, e là nàng sẽ phải khóc mất…”

Trịnh tuân nhìn gương mặt ửng hồng của Lục Nhi, hắn thúc thật mạnh

vào, nàng chảy rất nhiều nước, trong phòng ngập tràn mùi vị nhàn nhạt

nhưng không khó ngửi lắm.

Nói xong, hắn lại dựa vào nàng một lát, không chừng sắp làm điều gì đó.

Mặt Trịnh đại nhân tối lại, dường như vừa mới được nghỉ ngơi đầy đủ,

hoàn toàn không biết mệt mỏi, hắn giữ chặt hông nàng đâm thật sâu vào

rồi rút ra.

Cuối cùng, Lục Nhi mơ mơ màng màng mất hết sức lực, hắn cũng cảm

thấy mệt nên lúc này mới rút côn th*t mềm nhũn ra khỏi huyệt nàng.