Hưu Phu - Thập Dạ Đăng

Chương 137




Edit: Khả Khả

Phùng Thương hận không thể lập tức mang Tôn thị và Đại Nha rời khỏi

đây.

Đáng tiếc Tôn thị không biết trong lòng hắn nghĩ gì.

Tôn thị thấy Trịnh Tuân hạ thấp khí thế xuống, nàng còn tưởng rằng nam

nhân của mình thật sự có ơn với hắn, tuy nàng không dám làm càn nói

lung tung nhưng lại không giữ lễ tiết giống như trước, cũng thoải mái

khen Lục Nhi vài câu: “Phu nhân, cả đời này ta chưa từng gặp ai giống

như người và đại nhân, hai người đứng với nhau thật sự vô cùng xứng

đôi, giống như bước ra từ trong tranh ấy!”

Lục Nhi cười nhìn Tôn thị nói: “Phùng Thương ca có thể lấy được ngươi

là phúc phần của huynh ấy, hiện giờ ngươi thế nào?”

Nàng không gọi Thương ca nữa, hai nam nhân trên bàn nghe được không

hề có bất kỳ phản ứng nào.

Vị phu nhân gấm vóc lụa là trước mặt không có chút hống hách nào.

“Bẩm phu nhân, Phùng Thương có quân tịch, có thể thay quan phủ làm

việc, ta mở cửa hàng ở thị trấn. Không dám giấu, trước kia ta từng gả

chồng rồi, nhưng trượng phu trước đoản mệnh, cuộc sống hiện giờ của ta

tốt hơn trước rất nhiều!”

“Nàng nói với phu nhân chuyện đấy làm gì?” Phùng thương đỏ mặt, kéo

tay Tôn thị.

Da hắn đen nên nhìn không có gì khác lạ.

“Không sao, mỗi ngày trôi qua êm đẹp là tốt rồi!”

Ánh mắt Lục Nhi dừng trên mặt Tôn thị một lúc rồi dời đi.

Buổi yến tiệc này là để làm khách vui.

Bà tử ôm Đại Nha đến, Lục Nhi sờ đầu hài nữ hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi?”

Tiểu cô nương không sợ người lạ, thấy Lục Nhi hỏi, nàng đáp lời: “4 tuổi

ạ!”

“Lớn hơn Bình Nhi mấy tháng, rất ngoan!” Lục Nhi không biết bọn họ

đến nên chưa chuẩn bị gì, nàng theo bản năng sờ vào túi tiền bên hông

mình, nhưng lấy tiền ra làm quà tặng thì rất kỳ quặc.

Cố nhũ mẫu ở phía sau nhanh nhẹ đưa chiếc túi đến, bên trong là hai

vòng tay bằng vàng. Lục Nhi nhìn Trịnh Tuân, sau đó cười rồi mang lên

Đại Nha: “Ta cũng không chuẩn bị được gì, vòng tay này tặng cho

ngươi!”

Hai phu thê Phùng Thương bị nàng dọa cho ngây người.

Vàng, tận hai vòng vàng.

“Lục…Phu nhân, sao lại tặng cái này, nó quá quý giá…” Phùng Thương

xoắn xuýt tay.

Lục Nhi nói: “Tặng cho hài tử rồi, có lý nào lại thu lại, sắc trời không

còn sớm nữa, ta cũng không giữ các người lại, các người về cẩn thận!”

Phùng Thương không nói nữa, ôm lấy Đại Nha cùng Tôn thị cúi đầu tạ

ơn.

Cổng viện đóng lại, Lục Nhi nhẹ nhàng thở ra, khi nàng quay đầu lại thì

không thấy người đầu sỏ kia đâu.

Trong lòng Lục Nhi nóng giận, tâm tình của Trịnh đại nhân kia cũng

không mấy tốt đẹp.

Hai phu thê chiến tranh lạnh nên không nói gì cũng không phải lạ.

Cho đến khi dạy Nguyệt Nhi vẽ, kiểm tra bài cho Nguyên Nhi xong,

Trịnh đại nhân mới về phòng mình.

Lục Nhi không có trong phòng.

Trịnh Tuân gọi người tới hỏi.

Bà tử canh giữ trong viện nói: “Phu nhân vừa đi ra ngoài, nói không ai

được đi theo!”

Ánh trăng trong trẻo chiếu xuống núi, Trịnh Tuân thấy Lục Nhi ở một

con đường nhỏ, nơi đó trống trải, bốn phía đều là đồng ruộng.

Lục Nhi cứ đứng đó mà nhìn.

Trịnh Tuân đến bên người nàng.

“Trước kia đều là đất của nhà ta!” Sau, Lục Nhi lại đem bán đi hết.

“Chúng ta sẽ mua lại!”

Lục Nhi lắc đầu: “Bỏ đi, không có người chăm sóc, nắm trong tay cũng

chỉ là mảnh đất hoang phế!”

“Cũng đúng, quá khứ đã qua rồi!” Trịnh Tuân nói.

Cái lạnh không thể làm dịu được Lục Nhi, nàng đưa tay đánh hắn: “Trịnh

Tuân, hôm nay chàng phát điên cái gì vậy? Chàng gọi phu thê Phùng

Thương đến là đang toan tính điều gì?”

Trịnh Tuân ôm nàng thật chặt, hắn cắn lấy môi nàng, đôi tay ấn người

nàng dán sát vào hắn: “Lục Nhi, nàng có đám đặt tay lên ngực tự hỏi,

nàng không nhớ hắn không? Nếu ta không gọi bọn họ lại đây, chẳng lẽ

nàng muốn lén lút đi gặp hắn sao?”

“Ta vốn không có ý định gặp hắn!” Lục Nhi nói.

Trịnh đại nhân giữ lấy cằm nàng, lại hôn một lần nữa, lưỡi hắn tách hai

hàm nàng ra rồi tham lam chui vào, khuấy đảo chiếm đoạt hết hương vị

ngọt ngào trong miệng nàng. Lục Nhi ngửi thấy mùi rượu rất nồng, đến

khi nàng hô hấp khó khăn, Trịnh Tuân mới buông nàng ra.

Hắn vẫn chạm vào cánh môi nàng, giọng khàn đặc: “Lục Nhi, hiện giờ

Phùng Thương sống rất tốt, hài tử của hắn cũng đã 4 tuổi rồi, nàng đừng

nhớ hắn nữa!”

“Kỳ thật, chỉ có chúng ta là đã nợ nhau từ rất lâu!”

Bàng Lục Nhi “ừ” một tiếng.

Nàng chợt nhớ đến bộ dạng người này buồn bã của người này khi uống

rượu, nàng cho rằng hắn đã chịu khổ nhiều rồi, bất giác thở dài: “Tuân

ca, ta nghĩ rồi, ta với hắn không hề có tình yêu nam nữ!”

Nàng cho rằng Trịnh Tuân muốn gây phiền phức cho Phùng Thương,

nhưng hắn không làm vậy, ngay cả quà gặp mặt cũng chuẩn bị, hắn vẫn

luôn phóng khoán như vậy.

Tay Trịnh Tuân dừng lại, không biết có nghe rõ lời nàng nói hay không,

nhưng lại đưa tay xoa xoa mông nàng: “Lục Nhi, trong phòng có chút oi

bức, không bằng chúng ta…”

Lục Nhi nhận ra ý tứ của hắn: “Phi, Trịnh đại nhân, ngài không cần mặt

mũi nữa sao? Lời này cũng dám nói ra?”

Nàng tiến về phía sân, vừa mới đi hai bước liền bị túm trở lại, hắn xốc

váy áo nàng lên.

“Lục Nhi, ở trong phòng âm thanh dễ lọt ra ngoài…nơi này rất tốt, xung

quanh không có người…”

Bỏ dở câu cuối là tài nói chuyện của nam nhân.

Hai người trút bỏ quần áo, Trịnh Tuân ôm Lục Nhi, hai chân nàng đặt lên

hai cánh tay hắn, dương v*t to lớn dễ dàng chạm vào khe nhỏ của nàng.

“Lục Nhi, xung quanh không có ai!” Hắn liếm vành tai nàng, thả nhẹ

thân thể nàng xuống, nam căn thuận lợi thẳng tiến vào: “Trong thoại bản

không phải có viết, nam nữ yêu nhau rất thích làm dưới ánh trăng…”

“Ưm…im miệng!” Cả người đột nhiên bị căng ra, Lục Nhi bật ra tiếng

rên rỉ.

Hắn ôm nàng, cự vật to lớn kéo giãn tiểu huyệt, tay thả lỏng hạ thân thể

nàng xuống, hông dùng lực thúc lên, từng đợt lại từng đợt ra vào bên

trong đầm lầy của nàng.

Cả người nàng lung lay, hoảng loạn ôm chặt cổ hắn không buông.

Tuy tuổi Lục Nhi không nhỏ nhưng nhìn như tiểu cô nương, đặc biệt

dưới ánh trăng bị hắn đâm đến run rẩy. Nàng đưa tay vuốt bụng mình,

chiếc bụng nhỏ mịn màng lúc này sưng lên một cục.

Trịnh Tuân phóng túng bản thân trong thân thể nàng.

Ý thức Lục Nhi dần dần tan rã, hết lần này đến lần khác gọi tên hắn.

“Tuân ca!”

“Ừm!”

“Tuân ca!”

“Ừ!”

Âm thanh dần dần thấp xuống và trôi đi mất.