Hưu Phu - Thập Dạ Đăng

Chương 131




Edit: Khả Khả

Đoàn người kéo vào sân nhà Lục Nhi.

Mấy nha hoàn bà tử đều ở trong viện dựng lều tranh đơn giản, chỉ có ba

gian phòng, ngoài chủ tử ra thì sẽ không ở đủ.

Hiện giờ hoa Tường Vi đã nở, bên cạnh là nhánh cây lệch tán kia.

Lục Nhi không nghĩ rằng hai cây này vẫn còn tồn tại.

Nàng thất thần một hồi.

Đến khi Nguyệt Nhi và Bình Nhi kéo tay nàng, Nguyên Nhi chạy theo

phía sau, nó đã lớn rồi không còn bám dính Lục Nhi như khi bé.

“Mẹ, hoa này thật đẹp!” Nguyệt Nhi chưa từng thấy, đôi mắt ái nữ mở to

ngửa đầu nhìn nàng.

Lục Nhi khẽ cười, nàng cẩn thận hái một đóa hoa xuống, cài lên búi tóc

Nguyệt Nhi: “Nguyệt Nhi của chúng ta cũng xinh giống như bông hoa

này vậy!”

Tiểu cô nương thật sự rất xinh đẹp, giống cha mình, hiện giờ tuổi lớn

thêm chút, gương mặt lại giống Lục Nhi, mặc dù buổi tối không còn kinh

sợ nữa nhưng lá gan vẫn còn rất nhỏ.

Bình Nhi chưa tới ba tuổi rưỡi, thấy mẫu thân hái hoa cho tỷ tỷ, nó cũng

muốn tự hái, nhưng đi đứng không vững, vừa buông tay Lục Nhi ra liền

ngã lăn quay phía trước.

Bị ngã đau, quần áo trên người cũng không nhiều nhưng nó không khóc,

tự mình đứng dậy, vẫn muốn hái tiếp.

Mấy đứa trẻ này được nuôi dưỡng ở nha huyện Yển Thành, không ngờ

có thể thích ứng với nơi này nhanh đến vậy.

Trịnh Tuân đứng cách đó không xa, im lặng nhìn bốn mẫu tử Lục Nhi trò

chuyện. Ổ gà, chuồng heo ở trong viện đều không thấy nữa, nhà bếp

được được bà tử nhóm lên, khói bốc lên lượn lờ trong bếp.

Địa phương nhỏ bé lại chứa một đống người, hạ nhân mỗi người đều có

công việc của mình.

Mười mấy năm trước, chỗ này chỉ có Trịnh Tuân và Lục Nhi ở, phần lớn

thời gian sau khi thành thân, Lục Nhi đều ở nhà một mình.

Sắp xếp xong mọi thứ, buổi tối Trịnh Tuân và Lục Nhi ở gian phòng hai

người đã ở trước kia, mọi thứ trong phòng đã bị Lục Nhi quăng sạch, chỉ

chừa lại chiếc giường đất này, nha hoàn bà tử sắp xếp hành lý vào.

Giường hôm nay không cần nhóm lửa, bên mép giường phủ lớp vải thêu

uyên ương, ngoại trừ xà ngang trên trần nhà thì gần như không tìm thấy

chút dấu vết xưa.

Căn phòng ở huyện Yển Thành kia, hắn làm lại theo trí nhớ của mình.

Lục Nhi nhìn lên trần nhà ngây ngốc.

“Lục Nhi!” Trịnh Tuân ôm Lục Nhi từ phía sau.

Lục Nhi nhớ đến chuyện ban ngày, nàng hỏi Trịnh Tuân: “Chuyện của

nhị thúc và Cẩu Tử, Hương Nhi là chàng giúp bọn họ sao?”

Ngoài hắn ra thì còn ai khác, Lục Nhi biết rõ nhưng nhị thúc, đường đệ,

đường muội của nàng và cả làng Đại Trại này không ai hay biết cả, bọn

họ đều nghĩ rằng Lục Nhi thổi gió bên tai hắn mới được.

Tình cảm của nàng đối với nhị thúc và hai đường đệ muội kia sớm đã tan

biến trên nhánh cây lệch tán của đời trước rồi, nói ra có hơi khó nghe,

những người còn sống trong làng, người nàng nhớ duy nhất cũng chỉ có

Phùng Thương, Trịnh đại nhân không thể chấp nhận chuyện này được.

Nàng không muốn gặp lại hắn, vả lại hiện giờ cũng không thích hợp

Chiếc vòng trên tay Nguyên Nhi đến năm bốn tuổi, vì nhỏ quá nên mới

tháo ra. Nàng không quên Phùng Thương, cũng không phải vì tình yêu

nam nữ, mà vì một chút biết ơn trong lòng nàng, mặc kệ là ai cũng

không lý giải được.

“Người khác không nói, kia dù sao cũng là người thân của nàng, có ảnh

hưởng đến thanh danh của nàng!” Đời trước đã xảy ra chuyện gì chỉ có

Trịnh Tuân biết, Lục Nhi biết, nhưng dân Đại Trại không biết, bọn họ chỉ

biết chỉ trỏ sau lưng nàng, nói nàng không nể tình huyết mạch.

Huống chi, Trịnh Tuân lại nói: “Mồ mả của phụ mẫu đều ở đây, cả đời

bọn họ đều canh giữ nơi này, thay nàng chăm sóc ít nhiều, mỗi năm đều

dọn cỏ!”

“Tùy chàng!” Lục Nhi không nói nữa.