Hưu Phu - Thập Dạ Đăng

Chương 129




Edit: Khả Khả.

“Tuân ca?” Lục Nhi không nói nên lời, nàng đem cái hộp gỗ kia ra lục

lọi lại, chẳng trách mỗi năm tiền thuê đất giao đến cho nàng nhiều đến

vậy, riêng ở thôn Thạch Ma hắn có hơn trăm mẫu, còn chiếm đóng ở vị

trí tốt nhất.

Tuyến đường chính trong thôn là hắn cho người tu sửa, nếu nói không có

mờ ám thì có quỷ mới tin.

Những hộ nông dân ở thôn Thạch Ma vô tình trúng đất không nói, còn

lại ai có thể được lợi hơn Trịnh đại nhân?

Mấy năm nay nàng cực khổ tích cóp bạc, đều không bằng một hai câu

nói của gã nam nhân này.

Nhất thời, Lục Nhi nghẹn lại.

Hai ba năm nay Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi được Trịnh Tuân dưỡng

trong ổ phú quý, bọn chúng sớm đã quên những ngày vui vẻ ở hẻm chùa

rồi. Giờ này ra cửa đều có nha hoàn bà tử đi cùng, Bình Nhi càng không

cần phải nói, nó sinh ra thì phụ thân nó đã là chủ của một huyện, trải qua

nửa tuổi nó chưa từng nếm qua trái đắng lần nào.

Lục Nhi xúc động, nàng cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Chẳng lẽ nàng phải

trách móc Trịnh Tuân sao? Nàng cũng là người được lợi mà, so với ngày

tháng thê lương hoảng sợ của hộ nông dân thì nàng tốt hơn biết bao

nhiêu, ngay cả cửa hàng của nàng, có tên nào dám đến cửa gây sự.

Đối với bá tánh mà nói, Trịnh Tuân không thể coi là quan tốt một lòng vì

dân, nhưng hắn cũng không nề hà những mánh khóe nhỏ của dân chúng.

Thiên hạ này thay phiên làm chủ, hoàng đế rồi cũng sẽ đổi, nếu nói Trịnh

Tuân có tham vọng thì hắn vẫn có thể làm được bốn chữ “thiên hạ thái

bình”.



Năm Hi Hòa thứ mười ba, trong huyện lại bắt đầu tuyển đinh.

Tuy rằng huyện Yển Thành này hạn hán nhiều hơn ngập úng, nhưng vạn

nhất ngày nào đó kênh đập tràn đầy, kỳ lũ lại đến thì không tránh khỏi

ngập úng. Đến lúc đó thuyền không thể đi, mà đồng ruộng, nhà cửa đều

ngập trong nước. Cho nên nghe nói huyện thái gia chu đáo phòng ngừa,

muốn mở kênh đào gần nhánh sông để trữ nước lũ.

Từ sau khi kênh đào khai thông, đừng nói thôn Thạch Ma, mà toàn bộ

huyện Yển thành đều hưng thịnh hơn trước rất nhiều, cho nên lần “tuyển

đinh” lần này rất khác, bá tánh không còn chống lại Trịnh Tuân giống

như lúc trước nữa.

Lúc trước lấy “hộ” làm chuẩn, mỗi hộ lấy một đinh, lần này lấy số lượng

nam đinh mỗi hộ làm chuẩn, hai lấy một, bốn lấy hai, không phải hộ nào

cũng lấy.

Đây chẳng phải là mưu lúc trước Lục Nhi thuận miệng nói ra sao?

Nhưng Trịnh Tuân cũng đã nói “Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều”

nên lần này tăng thêm điều khoản, phục dịch đủ 40 ngày thì miễn thuế

một người.

Thuế này không giống bình thường, một mình Trịnh Tuân đương nhiên

không làm chủ được, tự tiện làm có khi còn bị tịch thu tài sản và giết cả

nhà.

Nếu tính luôn cả trong mộng, Trịnh đại nhân đã hai đời làm quan, cuối

cùng ngồi lên vị trí tể tướng, tâm kế của hắn người thường không thể bì

kịp, làm gì để phạm sai lầm như vậy, hắn phát cáo thị ra đương nhiên đã

được Hi Hòa đế chấp thuận.

Lục Nhi biết được việc này, so với người khác nàng là người vui vẻ nhất.

Nàng dù sao cũng sinh ra ở nông thôn, tâm mềm tính thẳng, cho nên buổi

tối nàng ân cần với Trịnh Tuân hơn vài phần.

Trịnh Tuân cúi đầu nhìn nàng đang liếm mút nhục côn mình, nỗi lòng vô

cùng phức tạp, hắn vẫn không bằng người dưng.

“Lục Nhi, vui vậy sao? Thường ngày ta dụ nàng mười lần nàng mới chịu

làm cho ta một lần!” Trịnh Tuân sờ gò má nàng.

Hắn đang ở độ tuổi sung mãn, Lục Nhi tuy nhìn qua chỉ giống 17-18

tuổi, song thực tế cũng không còn trẻ nữa, đứa nhỏ nhất của bọn họ là

Bình Nhi cũng đã hai tuổi rồi, hai phu thê ở trên giường vẫn mạnh mẽ

như cũ.

Lục Nhi liếm vật cứng kia ướt nhẹp, khóe miệng còn dính chất nhầy

không rõ là gì, nàng ngửa đầu nhìn hắn: “Tuân ca, kỳ thật chàng rất tốt!”

Lúc trước, vì chuyện này mà Lục Nhi có đôi chút thất vọng với Trịnh

Tuân, đứng ở lập trường của nàng, nàng thấy trái tim hắn lạnh lùng như

sắt đá.

Trịnh Tuân bật cười, đạo “an dân” Bàng Nhi không hiểu nhiều, nhưng

Trịnh Tuân cũng thuận theo ý nàng: “Ta biết những hộ nông dân ở đây

đáng thương, đây đều dựa vào nàng, ta nhớ đến lời nàng nói ba năm

trước, nhưng tấu chương viết xong truyền đến Thiên Tử chậm trễ, cho

nên ngôn bất chính ngôn bất thuận!”

Hắn dừng một chút, sau đó lại nói: “Hiện giờ đường thủy đã thông,

lương thực thuận lợi vận chuyển đến kinh thành, Thánh Thượng thường

đề cập đến việc lấy đinh, nhưng sự tình quan trọng, hiện giờ huyện Yển

Thành chưa biết gì!”

Khả Khả: Nể Trịnh đại nhân thật sự, đang blowjob mà vẫn có thể nghĩ

đến đại sự, nghĩ đến quốc thái dân an! Dân chúng đội ơn Trịnh đại nhân!