Hưu Phu - Thập Dạ Đăng

Chương 127




“Tuân ca, chàng vẫn chưa đủ sao?”

Lục Nhi lại lớn thêm một tuổi, hai người có thể nói là đã thành thân

mười năm, nhưng thật ra cũng chỉ ở bên nhau một năm nay thôi.

Giữa chân nàng cảm thấy đau, toàn thân lung lay, nửa người trên gần

như chống đỡ không nổi, phụ thuộc vào cánh tay hắn đang giữ ở hông,

cái mông cao vểnh lên, cặp mông vừa trắng vừa mịn dưới mí mắt Trịnh

Tuân liên tục lắc lư.

Trịnh đại nhân nuốt nước bọt, nhìn về chỗ tiểu huyệt trắng trẻo đầy đặn

đang cắn nuốt côn th*t kia, hắn khàn giọng nói: “Nhanh thôi!”

Động tác khuấy động giữa háng hắn vẫn không dừng lại, cự vật to lớn

nóng rực không chờ nổi mà chọc đến nơi sâu nhất của nàng.

Hiện giờ bụng nàng không có hài tử, Trịnh Tuân không cần nghẹn như

mấy tháng trước nữa, một chút dư thừa cũng không thể sót ra ngoài, hắn

đâm hết vào bên trong.

Lục Nhi khó chịu che bụng lại, không để hắn sốc hông nàng.

Khe hẹp ở giữa chân bị Trịnh Tuân đóng chiếm, hắn còn đưa tay ra đằng

trước sờ ngực nàng, ngón tay nhéo lấy đầu v* đầy ướt át.

“Căng vậy sao?” Trịnh đại nhân dán vào lưng Lục Nhi hỏi.

Cự vật kia của Trịnh Tuân chôn vào trong thân thể Lục Nhi, ngón tay bất

thình lình véo vào đầu v* nàng, nàng kích thích quá đỗi liền run lên, thân

thể đổ gục sang bên cạnh.

Trịnh Tuân thuận thế rút vật sưng to kia ra.

Nói đến chuyện này, Lục Nhi thật sự rất muốn mắng người, Bình Nhi từ

khi sinh ra chưa hề uống được ngụm sữa nào từ nàng, mà sữa này của

nàng đến giờ này cũng chưa hề bỏ phí.

Lục Nhi nằm ngửa trên giường tạo thành tư thế dâm loạn, trên người

không có chỗ nào bị che lấp, chân mở rộng, sữa trên ngực còn tí tách nhỏ

giọt, nàng với tay đánh hắn vài cái rồi buông tay.

Nàng vừa mới bị làm cho tàn nhẫn, cánh tay không hề có chút sức nào,

đánh lên người Trịnh Tuân giống như gãi ngứa.

Lục Nhi không hề phát hiện ra, hiện giờ nàng bừa bãi với hắn rất nhiều.

Trịnh Tuân mặc cho nàng đánh. e b oo k t r u y en. v n

“Chàng không biết chút xấu hổ nào sao? Cứ thích chui vào xiêm y của

phụ nhân, Bình Nhi chưa uống được một giọt, tất cả đều bị chàng uống

hết, khiến ta mất hết mặt mũi trước mặt Cố nhũ mẫu và Tiền bà tử, chàng

muốn học theo Sơn Vương sao?”

Sau khi sinh Bình Nhi giao cho vú em cho bú, Lục Nhi vẫn có sữa, theo

Cố nhũ mẫu nói thì không cần lo, cùng lắm chỉ bị căng tức hai ba ngày

thì sữa sẽ không ra nữa.

Ai biết được, Trịnh Tuân lại xoa nắn thân thể nàng, đạp đổ hết công sức

của mọi người.

Ban ngày Cố nhũ mẫu và Tiền bà tử hầu hạ kỹ lượng, buổi tối Trịnh đại

nhân ngủ cùng một giường với Lục Nhi, sữa này của nàng cứ tiết ra liên

tục, hai người không nhìn không ra mới là lạ.

Lúc trước Lục Nhi xem thoại bản có vị Sơn Vương ở tiền triều tên là

Thôi Ninh, thường ngày rất thích mút ngực của nữ nhân, còn cố tình nuôi

bảy tám bà vú trong phụ, cung phụng một mình hắn.

Cái sở thích kì lạ này của Trịnh Tuân không phải rất giống Sơn Vương

sao?

Năm đó Trịnh đại nhân trước khi rời huyện Yển Thành, đêm nào cũng

dành sữa của nàng, Lục Nhi đút cho Nguyên Nhi xong, còn lại đều bị

hắn hút hết.

Đút bên trên xong, còn phải đút bên dưới.

Lúc Lục Nhi ở cữ, bên dưới chắc chắn không thể làm ăn được gì, nhưng

hai bầu ngực nặng trĩu của nàng, không biết thế nào mà hắn lại hút hết.

Trịnh Tuân nghe Bàng Lục Nhi nói liền dở khóc dở cười, ngay lập tức

khóa nàng ở trong ngực dụ dỗ.

“Sao lại lôi người này ra, Sơn Vương kia thích bắt nữ tử bên ngoài về

mút sữa, Ta có từng hoang đường vậy sao? Ta chỉ ăn của một mình nàng,

đây là lạc thú của phu thê, chúng ta đều thành thân cả, ân ái, vui sướng là

chuyện bình thường, các bà ấy cũng đoán được, không dám nói lung

tung đâu!”

Nói xong, hắn vẫn giữ tư thế này đâm côn th*t vào bên trong nàng. Bàng

Lục Nhi chưa kịp phòng bị lại bị nhét đầy, cửa huyệt hồng hào múp máp

không ngừng cắn nuốt hạ thân của hắn.

Lục Nhi cảm giác hơi khó chịu, rên rỉ đẩy hắn ra: “Tuân ca…”

Trịnh Tuân ngó lơ nàng.

“Lục Nhi, để ta cắm vào nàng đi, ta luôn muốn được như vậy…Lúc ở

kinh thành ta luôn nhớ nàng, ngay cả trong mơ cũng mơ thấy chúng ta ở

trên giường. Ở trong kinh bọn họ không thích ngủ giường đất, giường

kia không chắc chắn như giường đất, động tác mạnh sẽ vang tiếng kẽo

kẹt, đợi đến khi hồi kinh chúng ta thiết kế lại giường…Lục Nhi, trên

người nàng thật thơm…”

Hắn dường như vô cùng nghiện nàng, hắn khom người chôn trong ngực

nàng, ngậm lấy đầu v*, phía dưới không hề dừng lại, eo hông kích thích

liên tục.

Từng dòng sữa tươi chảy vào miệng hắn, cảm giác này rất lạ, Lục Nhi

ôm gáy hắn, vuốt ve giống như dỗ dành hài tử, không hiểu sao lúc này

lại xuất hiện tình mẹ.

Nam nhân kia nào có chút bóng dáng nào của Trịnh đại nhân, hắn vùi

mặt gặm nhấm, cắn nuốt hai bên vú nàng.

Cánh hoa giữa hai chân Lục Nhi xuất hiện màu hồng bất thường, hơi

sưng, bên trong huyệt giống như có linh tính siết chặt lấy vật cứng kia.

“Tuân ca…ta khó chịu…” Lục Nhi yếu thế, nàng thở dồn dập năn nỉ hắn,

chuyện ở trên giường vốn dĩ hai người nên thoải mái mới đúng, nhưng

thể lực hai người lại không giống nhau.

Sức lực của Lục Nhi sớm đã bay biến, nàng đã ra hai ba lần rồi nhưng

dương v*t của hắn vẫn cứ đứng sừng sững như vậy.

Tiếng rên rỉ của Lục Nhi tựa như tiếng khóc thút thít làm cho trái tim hắn

ngứa ngáy.

Âm thanh của hắn truyền từ dưới ngực nàng: “Lục Nhi, nàng cố chịu

một chút, sẽ nhanh thôi!”

Sữa đều bị Trịnh Tuân hút hết sạch, dương v*t lại liên tục đâm nàng,

khiến tiểu huyệt bị căng đến cực hạn. Những cách của Cố nhũ mẫu dạy

nàng có dùng, nơi đó của nàng ban đầu rất hăng hái, tầng tầng lớp lớp mị

thịt co rút lại, siết đến mức Trịnh Tuân kêu đau.

Bên trong của Lục Nhi rất lợi hại, lúc sinh Nguyên Nhi, nàng và Trịnh

Tuân lăn lộn rất nhiều vậy mà ngón tay bà mụ đưa vào cũng cảm thấy

đau.

“Lục Nhi, thả lỏng nào, mở chân ra…” Lục Nhi vì chút khó chịu mà bắt

đầu căng thẳng, huyệt động siết chặt như muốn đoạt mệnh.

Trịnh Tuân quyết tàn nhẫn một lần, hắn túm chặt thân nàng thọc mạnh

mấy chục cái vào trong mới chịu buông tha.

Lục Nhi lăn giường với hắn đến kiệt sức, nàng mệt lả người quay đầu

oán hận hắn: “Ta muốn cai sữa, không cho chàng hút nữa!”