Hưu Phu - Thập Dạ Đăng

Chương 104




Lục Nhi không phải người không biết nghĩ mà đi tìm đường chết.

Trịnh Tuân hồi phục tinh thần, nhìn thấy sắc mặt của nàng mới biết mình

đã hiểu lầm, tay hắn trượt xuống cánh mông của nàng, cúi đầu nhìn nữ

nhân trong lòng ngực.

Lục Nhi vừa mới vớt từ trong nước ra, cả người đều dính bọt nước trong

suốt, bàn tay sờ da thịt trắng nõn còn mịn màng hơn cả tơ tằm, còn có

cửa động đầy đặn chưa lộ ra, không cái nào là không khiêu khích hắn, hạ

thân của hắn từ từ đội lên, cũng may là có y phục to rộng che khuất.

Ánh mắt Trịnh Tuần dần tối đi, yết hầu không kiềm chế được lăn lộn vô

số lần, Lục Nhi nghe được âm thanh khàn đục của Trịnh Tuân rót vào tai

mình: “Lục Nhi!”

Lòng bàn tay hắn nóng đến dọa người.

“Lạnh!” Lục Nhi rùng mình.

Trịnh Tuân đặt lại nàng vào trong nước, Lục Nhi liền rụt cổ lại, sau đó

ngẩng đầu nhìn hắn: “Trịnh Tuân, ngươi ra ngoài đi!”

Hắn vẫn đứng ở đó, đưa tay cởi quần áo, áo lót dán sát vào khuôn ngực

rắn chắc của hắn, cơ thể hắn nào giống một thư sinh đọc sách yếu ớt, về

điểm này Lục Nhi là người rõ ràng nhất, ở trên giường nàng chỉ có thể

cầu xin tha.

Lục Nhi nhìn hắn, Trịnh Tuân khàn giọng nói: “Lục Nhi, quần áo Tuân

ca ướt hết rồi!”

Thùng gỗ cũng đủ để chứa được hai người, Trịnh Tuân bước vào trong

nước, bọt nước lập tức văng khắp nơi, Bàng Lục Nhi nép mình vào góc

thùng tắm, hắn duỗi tay ôm lấy nàng, đặt nàng ngồi lên đùi của mình.

Nhưng hắn không dồn dập đưa côn th*t mất không chế vào trong nàng

như mọi khi, mà nắm chặt tay nàng: “Lục Nhi, chúng ta nói chuyện một

chút!”

Bàng Lục Nhi rũ mi che đáy mắt mình, thất thần đáp: “Ừ!”

Trịnh đại nhân dù có thế nào cũng không thể đoán được thời khắc này

Bàng Lục Nhi đang nghĩ cái gì. Nàng chỉ đột nhiên nhớ tới Phùng

Thương, khi Phùng Thương xảy ra chuyện, nàng vác chiếc bụng to tướng

đến cầu xin Trịnh tuân cứu phu quân của mình.

Ngay cả lần Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi đi lạc cũng vậy, người đầu tiên

nàng nghĩ luôn là hắn nhưng cái miệng nàng ngoan cố chứ thật ra sâu tận

trong xương tủy của nàng luôn ỷ lại người này.

Nghĩ đến đây, Lục Nhi giống như người mất hồn.

“Tuân ca, huynh nói ta phải làm sao bây giờ?” Lục Nhi tự lẩm bẩm,

không có trước có sau, cũng chưa chắc muốn tìm câu trả lời từ hắn.

“Lục Nhi!” Trịnh Tuân gọi nàng, đôi tay vỗ về tấm lưng trần của nàng,

ngờ đâu lời hắn nói ra khiến người khác sững sờ: “Nàng muốn Nguyên

Nhi với Nguyệt Nhi chết không?”

Bàng Lục Nhi đột nhiên nhìn hắn, đôi mắt mở to hết cỡ, tựa như không

hề quen biết nam nhân này.

Trịnh Tuân xoa xoa mặt nàng nói: “Nàng muốn phải không?”

Nàng không thể hiểu được ý tứ của hắn.

“Lục Nhi, sau buổi tối hôm đó, chuyện này không thể giấu được cái

huyện Yển Thành này, còn chưa nói đến, trong triều cũng đã dò hỏi mối

quan của ta và nàng, nàng bảo ta đi cưới quý nữ cao môn khác, nàng

không thể biết được tiểu thư quý tộc ở kinh thành ghét nhất điều gì, bọn

họ biết được sự tồn tại của Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi, thì làm gì có

chuyện bao dung, chỉ sợ không hại chết hai đứa nhỏ thì không nương

tay!”

Lục Nhi ngây ngốc tại chỗ, đầu óc mơ hồ chưa kịp định thần: “Nhưng

bọn họ là thê tử của huynh, Tuân ca, huynh có ý gì, muốn ta chết đi

sao?”

“Lục Nhi, làm sao ta có thể buông bỏ được nàng?” Trịnh Tuân siết vòng

eo nàng, dịu dàng nói: “Nếu ta cưới người khác, trong lòng cứ mãi nhớ

đến nàng và con, e là đối phương sẽ không từ thủ đoạn nào mà đến đối

phó với nàng, lắm lúc cũng rời khỏi tầm kiểm soát của ta!”

Sợ là trước giờ Lục Nhi cũng chưa nghĩ tới, thế gian bên ngoài động một

chút là sẽ lấy mạng.

Trịnh Tuân lại nói tiếp: “Lục Nhi, trên đời này nào có nhiều sự hài lòng

đến vậy, tuy nàng không muốn đi chung đường với ta nhưng nàng không

thể không thừa nhận, đây mới là điều tốt nhất cho Nguyên Nhi và

Nguyệt Nhi, nàng có thể cho chúng cả sinh mệnh của mình, chẳng lẽ

chút thiệt thòi này mà chịu không nổi sao?”

Trịnh Tuân nói bóng nói gió nửa ngày, cuối cùng chỉ muốn nói đến

những lời này.

Lục Nhi, im lặng không trả lời.

“Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi vẫn theo họ nàng, Lục Nhi, ta không ép

nàng, nàng cứ từ từ mà suy nghĩ đi!”

Khả Khả: Lưu manh không đáng sợ, lưu manh tri thức mới đáng sợ!