Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 97: Lại một thích khách đến [1]




Edit: Ring.

Giang Mộ Yên vừa cảm giác tỉnh ngủ, trời đã sập tối, nàng vậy mới biết thì ra mình đã ngủ lâu đến vậy, xem ra một ngày hôm nay lại bị nàng lãng phí.

Không khỏi cảm thấy buồn rầu, nhưng trong bụng không ngừng truyền đến cảm giác đói bụng nên nàng không thể không buông tha cho chuyện quà tặng mà gọi Hồng Nguyệt mang đồ ăn đến trước.

Mở ra cửa phòng, vừa muốn gọi người đã thấy nha đầu Hồng Nguyệt kia đang tựa đầu vào cửa phòng ngủ ngon lành. Nàng đột nhiên mở cửa khiến nha đầu kia thiếu chút nữa đã trực tiếp ngã vào phòng.

“A, tiểu thư, cô tỉnh rồi? Đã đói bụng chưa? Có muốn ăn gì không? Nô tỳ lập tức mang đồ ăn đến cho cô!”

“Hồng Nguyệt, em nếu cảm thấy mệt sao không về phòng ngủ? Tựa vào cửa ngủ như vậy lỡ cảm lạnh thì sao bây giờ?”

Giang Mộ Yên nhíu mày nhìn Hồng Nguyệt.

“Tiểu thư, nô tỳ là sợ cô tỉnh dậy, đói bụng mà không thấy nô tỳ nên nô tỳ mới đứng tựa vào cửa, không ngờ vậy mà lại ngủ quên, xin tiểu thư trách cứ!”

“Em là sợ lại có thích khách lẻn vào phòng ta giống hôm qua chứ gì. Nha đầu ngốc, nếu thực có người muốn giết ta, chỉ bằng một nha đầu không võ công như em cũng không cản được. Được rồi, không có gì, đi mang đồ ăn đến đi, ta đúng là đã đói bụng!”

“Dạ, tiểu thư!”

Nhìn bóng dáng Hồng Nguyệt nhanh chóng chạy xuống lầu, trong mắt Giang Mộ Yên ánh lên ý cười. Xem ra trước mắt, ít nhất tiểu nha đầu Hồng Nguyệt này vẫn đáng tin.

Như là bù lại kinh hách đêm qua, Giang Mộ Yên ăn được không ít, cơ hồ ăn đến no căng bụng mới buông đũa.

Nàng lại cảm thán một lần nữa, đầu bếp ở Bùi gia này, tay nghề thật sự rất hợp khẩu vị của nàng. Nếu có một ngày nàng phải rời khỏi Bùi gia, phải mang đầu bếp này theo mới được. Nếu không, vừa rời khỏi đây, nàng khẳng định sẽ rất nhớ tay nghề của đầu bếp này. Có điều không biết Bùi Vũ Khâm có chịu nhường lại cho nàng hay không.

Ăn xong, Giang Mộ Yên cảm giác mình đã ra một thân đầy mồ hôi, không khỏi cất tiếng “Hồng Nguyệt, cho người chuẩn bị thùng tắm, ta muốn tắm rửa! Cảm giác mồ hôi dinh dính trên người thực không thoải mái!”

“Tiểu thư tắm bây giờ hay đợi đến tối trước khi ngủ mới tắm?”

Nhìn bầu trời còn chưa đen hẳn, Hồng Nguyệt có chút nghi hoặc với mệnh lệnh của Giang Mộ Yên, cảm giác tiểu thư bây giờ giống như là đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác, bởi vì trước giờ tiểu thư chưa từng tắm khi trời còn chưa tối hẳn.

Chẳng lẽ một người sau khi bị kích thích sẽ thật sự thay đổi sang một tính cách hoàn toàn khác sao?

Trong lòng Hồng Nguyệt tràn đầy nghi hoặc cùng không quen, bởi vì tuy tiểu thư bây giờ gần gũi bình dị, nhưng nàng vẫn quen bộ dáng thanh cao lãnh ngạo của tiểu thư trước đây hơn.

“Ừm, tắm bây giờ. Ta ngủ một ngày rồi, xương cốt đều rã rời, phỏng chừng tối nay không thể ngủ sớm, cho nên tắm ngay bây giờ, em đi chuẩn bị đi!”

“Dạ, tiểu thư!”

Hồng Nguyệt khom người hành lễ, sau đó lui ra ngoài. Giang Mộ Yên nhìn ánh mắt có vẻ cứng ngắc cùng cổ quái của nha đầu kia liền biết, sợ là tiểu nha đầu này vẫn chưa quen chuyện nàng thay đổi.

Có điều đóng vai một người tính cách hoàn toàn khác với mình thật sự là mệt chết đi.

Nhất là ngụy trang ở ngoài còn chưa nói, trở lại sân mình ở cũng phải tiếp tục đóng giả, này thật sự rất đau khổ!

Huống chi cho dù đóng giả thành một người lâu đến đâu đi nữa, chung quy đó cũng chỉ là thế vai. Nếu Bùi Vũ Khâm cùng mọi người đã cho rằng nàng bị kích thích, bị bệnh nên mới vậy, nàng cũng trực tiếp mượn cơ hội này mà khôi phục tính cách trời sinh của mình.

Hy vọng có thể dần dần khiến nha đầu Hồng Nguyệt kia quen với nàng hiện tại.

Nước tắm là được hai nam phó mang thùng tắm lên trước, sau đó lại là năm sáu nha hoàn đổ từ từ hai thùng nước lạnh, một thùng nước nóng vào, tới lui mấy bận mới đủ một thùng nước ấm cho nàng tắm.

Cuối cùng là Hồng Nguyệt bỏ vào thùng tắm đó mấy loại hoa khô khác nhau, còn có một ít hương liệu này nọ mà nàng không biết tên.

Hình như có rất nhiều thứ, Giang Mộ Yên nhìn Hồng Nguyệt bỏ này nọ vào, sau đó dùng một cái muôi gỗ khuấy vài vòng, một mùi hương thanh nhã động lòng người liền xuyên qua làn hơi nước mờ ảo kia truyền ra.

Khó trách người cổ đại luôn gọi nước tắm là hương canh. Nhìn bọn họ chuẩn bị phức tạp như vậy, có thể không gọi là hương canh sao?

Tuy Giang Mộ Yên rất muốn hỏi làm vậy nước này còn sạch sẽ, còn có thể tắm rửa sao? Nhưng nghĩ nghĩ một lúc vẫn ngậm miệng lại. Ai bảo những tiểu thư khuê các cổ đại này đều là cửa lớn không ra, cửa nhỏ không đến, trên người tất nhiên sẽ là cái loại băng cơ ngọc cốt, sạch sẽ thanh thuần này rồi.

Cái gọi là tắm rửa này, bất quá cũng chỉ là xuống nước ngâm một hồi, sao có thể cọ sạch những thứ bẩn trên người xuống?

Đang cảm thán trong lòng, Giang Mộ Yên chợt nghe Hồng Nguyệt nói “Tiểu thư, hương canh đã chuẩn bị tốt, cô tùy thời đều có thể tắm rửa. Có cần nô tỳ giúp cô cởi áo không?”

“A, không cần. Một mình ta ngâm là được rồi. Em mang quần áo sạch sẽ đặt trên ghế đi, có gì cần ta sẽ gọi.”

Tuy đều là nữ nhân như nhau, bất quá Giang Mộ Yên cũng không có hứng thú để người ta hầu hạ mình tắm rửa.

“Dạ, tiểu thư. Nô tỳ ra ngoài cửa đợi phân phó!” Hồng Nguyệt lui ra ngoài.

Giang Mộ Yên đợi nàng vừa bước ra, lập tức cởi quần áo, bước vào thùng nước tắm ấm áp thơm ngào ngạt, bắt đầu ngâm mình lần đầu tiên sau khi trọng sinh.