Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 6: Lần đầu chạm mặt




Edit: Ring.

(R: bắt đầu từ chương này ta sẽ đổi xưng hô lại thành nàng cho dễ edit, cũng hợp không khí hơn).

Lúc Giang Mộ Yên tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng, bên ngoài phòng cũng truyền đến mấy tiếng người mơ hồ cùng tiếng chân đi lại.

Tuy động tác rất nhẹ nhàng, tiếng nói chuyện cũng rất khẽ, nhưng vì xung quanh vô cùng yên tĩnh nên Giang Mộ Yên vẫn nghe được rõ ràng.

Không khỏi nghĩ xem có phải nàng cũng nên ngồi dậy hay không.

Đồng thời lại ảo não đêm qua rõ ràng nên ngẫm xem hôm nay phải làm thế nào, vậy mà nàng lại ngủ quên mất.

Đang lúc Giang Mộ Yên do dự xem nên dậy chưa thì ngoài cửa truyền đến giọng lo lắng của tiểu nha hoàn “Đại thiếu gia, đại thiếu gia – xin ngài chờ một chút, thiếu phu nhân còn chưa tỉnh dậy!”

“Phải không? Vậy không phải vừa vặn hay sao, ta người làm tướng công này có thể đến gọi thê tử của mình rời giường.”

Trả lời lại là một giọng trầm thấp rất dễ nghe, có vẻ trẻ tuổi nhưng cảm xúc lại dày dặn, rất có cảm giác dụ hoặc người khác.

Giang Mộ Yên không khỏi có vài phần hảo cảm với chủ nhân giọng nói này, không biết người này bộ dáng ra sao, hắn chính là Bùi Dạ Tập, chủ nhân của khối ngọc bội nàng đang cầm trong tay sao?

Nhưng không biết có phải nàng đa tâm hay không mà lại cảm thấy Bùi Dạ Tập này khi nhắc tới nàng lại có vẻ không được tự nhiên?

Dường như quan hệ hôn nhân của chủ nhân thân thể này với hắn có vẻ không bình thường.

Lại nhớ đến biểu hiện kinh ngạc của tiểu nha hoàn khi nhìn thấy ngọc bội này hôm qua, Giang Mộ Yên nháy mắt liền khẳng định, nàng cùng Bùi Dạ Tập này, cho dù là vợ chồng, ngày thường cũng không ở chung.

Này có tính là vì tình cảm không tốt mà ngủ riêng hay không?

Giang Mộ Yên nghĩ như vậy, đồng thời lại cảm thấy an tâm không ít.

Chỉ cần không ở chung là được rồi, nếu thật sự ở chung, vậy cô về sau phải làm thế nào mới giấu diếm được thân phận chứ?

Bên ngoài, tiểu nha hoàn còn đang ngăn cản “Đại thiếu gia, đại thiếu gia, để nô tỳ đi trang điểm cho thiếu phu nhân rồi ngài hẵng vào gặp được không?”

“Làm càn, Hồng Nguyệt, ngươi còn dám ngăn cản thử xem? Đừng tưởng rằng Giang Mộ Yên được cha che chở thì nha hoàn như ngươi cũng có thể không quy củ. Nếu còn không lui ra thì liền biến khỏi Bùi gia. Ta lại muốn đi hỏi một chút, người được xưng là đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc Giang Mộ Yên này chính là dạy nha hoàn như vậy sao?”

Những lời này vừa ra, Giang Mộ Yên đã nghe được tiếng đẩy cửa phòng.

Nàng không khỏi im lặng mở mắt, nhìn bóng dáng cao lớn đang tiến đến ngày một gần kia.

Cách một màn lụa mỏng, nàng có thể thấy được người đến mặc một thân đồ đen, nhưng gương mặt lại không nhìn được rõ ràng lắm.

Giang Mộ Yên theo bản năng nắm chặt ngọc bội trong tay giấu vào chăn.

Thật sự là ông trời thương xót, chủ nhân thân thể này cũng gọi là Giang Mộ Yên. Chẳng lẽ vì vậy nên nàng mới trọng sinh sao?

Lụa mỏng trước giường bị đấy mạnh ra, hai người, bốn mắt liền như vậy nhìn thẳng vào nhau.