Đông Vân đế nghĩ một lúc, cảm thấy kết quả này đúng là rất tốt. Chỉ là phải phong thưởng cho Bùi Vũ Khâm, trong lòng hắn vẫn khó chịu giống như nghẹn thứ gì đó. Nhưng nghĩ lại, mấy năm nay Bùi Vũ Khâm đối với quốc gia, đối với triều đình đúng là không thể chê. Chuyện lần này vốn là hắn không tốt nên mới khiến mọi chuyện nát bét như bây giờ.
Dù sao hắn cũng là Thiên Tử, lúc này nên lấy lợi ích quốc gia làm trọng, không thể vì một quyết định sai lầm lúc trước, cảm thấy mất mặt mà tiếp tục quật cường để mọi chuyện càng tồi tệ hơn.
Nếu thật sự để người Bùi gia mang gia tài bạc triệu đầu vào quốc gia khác thì tổn thất của Đông Vân tuyệt đối không chỉ là một nhà thương nhân mà thôi.
Về điểm này, Đông Vân đế còn chưa đến mức nhìn không ra. Dù sao hắn cũng không phải hôn quân.
Còn nữa, bây giờ Bùi Vũ Khâm bệnh nặng, chuyện đó rất có thể là thật. Hơn nữa nếu không phải vậy, hắn đã chẳng thể nào nói bí mật Bùi Dạ Tập qua lại với Hoàng tử Bắc Ngung cho Vương Trung Vũ nghe.
Hiển nhiên Bùi Vũ Khâm muốn thông qua Vương Trung Vũ nói chuyện này cho hắn. Nghĩ theo một phương diện khác thì Bùi Vũ Khâm làm vậy chẳng phải là biểu hiện để chứng tỏ sự thần phục, tận trung của mình hay sao?
Bùi Vũ Khâm là muốn dùng cách đó để hắn tha cho Bùi gia bọn họ một con đường sống!
Haha, Đông Vân đế càng nghĩ càng thấy đúng, trong lòng cũng dần chấp nhận đề nghị của Vương Ngự sử.
Tưởng tượng đến vẻ mặt kinh ngạc của Bùi Vũ Khâm khi biết hắn không những không giết cả Bùi gia mà còn phong thưởng thì trong lòng Đông Vân đế liền nhịn không được mà dâng lên một sự thống khoái. Nói không chừng còn có thể nhìn thấy cái người truyền kỳ Đông Vân quốc tuấn mỹ đến nhìn như không dính khói lửa nhân gian kia cảm động đến rơi nước mắt nữa kìa.
Đông Vân đế không thể nghi ngờ chính là một người có trí tưởng tượng vô cùng phong phú và lạc quan. Cho nên sau khi tự tưởng tượng quang cảnh rầm rộ đó, hắn liền vỗ mạnh lên long án: “Được, Vương ái khanh, theo lời ngươi nói, phong thưởng Bùi Vũ Khâm. Ngự dụng Hoàng Thương vốn chỉ là một chức quan ngũ phẩm, bây giờ trẫm chính thức thăng lên tứ phẩm, đồng thời còn ban cho hắn quyền được vào triều nghe tấu. Mặt khác, ban thưởng một kiện Kỳ lân y, cho phép đi lại bên ngoài triều đình. Còn nữa, dù sao để biểu lộ hoàng ân mênh mông, Bùi gia bọn họ không phải nhà thương nhân thuộc tiện tịch sao? Bắt đầu từ hôm nay, hủy bỏ toàn bộ tiện tịch cho gia tộc Bùi thị, trở lại như bình dân. Sau này có thể đi học bình thường, không phải chịu kỳ thị!”
“Hoàng Thượng anh minh, thần thay Bùi gia khấu tạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Haha, đứng lên đi. Trẫm muốn để người trong thiên hạ nhìn thấy trẫm là một Hoàng đế rộng rãi đến mức nào. Vậy mới không cho Tây Lãnh và Bắc Ngung cơ hội bôi bác.”
Đông Vân đế cười lớn, vẻ lo lắng lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
Quần thần tất nhiên lại một lần nữa quỳ xuống dập đầu, ba lần hô vạn tuế.
“Được rồi, Vương ái khanh, ngươi đã nói mạng Bùi Vũ Khâm bây giờ như đèn treo trước gió thì trẫm lập tức truyền hai ngự y qua. Ngươi có thể đến Bùi gia một chuyến. Nhớ kỹ, phải khua chiêng gõ trống mang ngự y đi cùng thánh chỉ.”
Vương Ngự sử nghe hiểu dụng ý Hoàng Thượng, tất nhiên là liên tục gật đầu trả lời: “Dạ, Hoàng Thượng yên tâm, vi thần nhất định mang ân đức và sự rộng rãi của Hoàng Thượng lan truyền rộng rãi để khắp thiên hạ đều biết.”
“Tốt! Vậy ngươi đi đi!”
Tâm tình Đông Vân đế vô cùng vui sướng, hình như đã hoàn toàn quên còn việc quan trọng nhất vẫn chưa được giải quyết.
Có điều hắn có thể quên nhưng Vương Ngự sử thì không dám. Dù sao lão đã chính tai nghe Bùi Vũ Khâm nói mấu chốt lớn nhất dẫn đến tâm bệnh và tâm hỏa của hắn bây giờ chính là dù hắn có muốn củng cố Bùi gia để mở cửa buôn bán lại thì cũng không có điều kiện để Đông Sơn tái khởi.
Nói cách khác, tất cả lo lắng của Bùi Vũ Khâm vẫn là tiền bạc.
Bây giờ có thể cung cấp bạc để Bùi gia vực dậy lần nữa, ngoại trừ quốc khố ra thì tư nhân làm sao có thể có nhiều tiền như vậy được? Cho nên chuyện đến đây vẫn chưa xong.
Chỉ là Hoàng Thượng đang vui vẻ như vậy, hắn phải mở miệng như thế nào đây?
Vương Ngự sử không khỏi có chút do dự. Đông Vân đế cùng chúng thần thấy hắn ngẩn người mà quên lui ra thì cũng không khỏi sửng sốt.
“Vương đại nhân? Vương đại nhân, nên đứng lên!” Sau lưng có người hảo tâm nhẹ giọng nhắc nhở một tiếng.
Vương Ngự sử lúc này mới ‘A’ một tiếng, bừng tỉnh lại.
Đông Vân đế hơi nhíu mày: “Vương ái khanh suy nghĩ gì vậy? Thất thần cả trước mặt trẫm?”
“Hoàng Thượng, thần không dám nói.”
“Ngươi mà cũng không dám nói? Vừa rồi không phải rất lớn giọng, bộ dáng không sợ bất cứ thứ gì sao? Thế nào mà bây giờ lại không dám nói?” Đông Vân đế buồn cười nhìn hắn.
“Vì vừa rồi vi thần từng chọc Hoàng Thượng giận dữ một lần rồi. Bây giờ Hoàng Thượng đang vui, vi thần sợ mình vừa nói ra, Hoàng Thượng lại mặt rồng giận dữ. Nhưng nếu không nói thì những đề nghị và kế sách vừa rồi rất có thể sẽ trở thành công dã tràng. Cho nên vi thần vô cùng khó xử.”
“Hửm?” Đông Vân đế nhịn không được mà hừ một tiếng giọng mũi, sau đó trong đầu cũng bắt đầu nhớ lại xem rốt cuộc Vương Ngự sử muốn nói đến chuyện gì, nhưng lại nghĩ không ra.
“Nói đi, trẫm thứ ngươi vô tội là được.”
“Dạ, vi thần muốn nói là: muốn Bùi Vũ Khâm tiếp tục cống hiến cho Hoàng Thượng, cho quốc gia thì chỉ ban phẩm hàm thôi là không đủ. Dù sao Bùi Vũ Khâm cũng là một thương nhân, không biết chính sự. Dù Hoàng Thượng có ban cho hắn quyền tự do đi lại ngoài triều đình thì chỉ sợ là hắn cũng không dám lên Kim Điện nghi sự thật. Sở trường của Bùi Vũ Khâm vẫn là kinh thương.
Bây giờ Bùi gia chỉ còn cái vỏ, cửa hàng từ sông Yên Ba về Nam đều đã thành xác rỗng, không có hàng hóa, khiến cho sản nghiệp Bùi gia ở Phỉ Thúy thành cũng bị ảnh hưởng, căn bản không thể mở cửa buôn bán. Như vậy, uy tín cá nhân Bùi Vũ Khâm bị tổn hại, Bùi gia tất nhiên cũng sẽ đi theo, cho nên…”
Những lời tiếp theo, không cần Vương Ngự sử nói, Đông Vân đế cũng đã hiểu. Vương Ngự sử vòng tới vòng lui, cuối cùng vẫn vòng về chữ ‘tiền’.