Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 517: Ai là hung thủ giết người [3]




Edit: Ring.

Yên nhi đã từng nói với hắn, Giang Mộ Yên kia hẳn là đã bị người ta dùng gối đầu làm nghẹt thở, dẫn đến thiếu không khí mà chết. Chính vì là linh hồn mới nhập vào thân thể cho nên nàng cũng không thể biết rốt cuộc là ai đã giết Giang Mộ Yên kia. Giờ nghe Hồng Nguyệt nói vậy, chẳng lẽ người đó lại là Dạ Tập?

“Hồng Nguyệt…”

Giang Mộ Yên đột nhiên lớn tiếng gọi tên Hồng Nguyệt, trong giọng nói thậm chí còn mang theo mấy phần trách cứ. Hiển nhiên là đang cảnh cáo nàng nếu không chắc chắn thì trăm ngàn lần đừng nói bừa, dù sao chuyện này cũng liên quan đến sự trong sạch của một người.

Tuy nói sau khi tỉnh dậy, nàng cũng từng hoài nghi Bùi Dạ Tập là hung thủ nhưng sau đó ngẫm lại thì thấy hẳn là không phải hắn.

Nhưng bây giờ, bộ dáng chắc chắn của nha đầu Hồng Nguyệt giống như đã thấy được chuyện gì không nên thấy, khiến nàng cũng không dám khẳng định như vậy nữa.

“Yên nhi, nếu Hồng Nguyệt đã thấy gì đó, lại có lời muốn nói thì nàng cũng đừng ngăn cản. Hồng Nguyệt, ngươi đứng lên đi, đỡ phu nhân về phòng ngồi trước rồi lại cẩn thận nói ra những gì ngươi biết.”

Bùi Vũ Khâm nắm lấy tay Giang Mộ Yên, lắc lắc đầu với nàng, vẻ mặt ý bảo nàng đừng dùng uy nghiêm bản thân ngăn cản Hồng Nguyệt nói ra chân tướng. Dù sao đi nữa, Giang Mộ Yên kia cũng đã chết, hơn nữa còn là bị người ta sát hại. Sở dĩ trước đây hắn không truy cứu chính là bởi vì Yên nhi bây giờ đã đến, bình yên đứng bên cạnh hắn, hắn không có lí do, cũng không thể đi thăm dò. Nhưng bây giờ có người đã thấy được chuyện xảy ra hôm đó, có thể chứng minh thật sự có người mưu đồ hại Yên nhi, như vậy bất luận trong thân thể này là Giang Mộ Yên kia hay là Yên nhi, hắn cũng có lí do để hỏi đến chuyện này.

Cho nên Bùi Vũ Khâm tất nhiên không cho phép Yên nhi bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng như vậy.

“Dạ, lão gia!”

Có lão gia làm chỗ dựa, Hồng Nguyệt liền lớn tiếng trả lời, sau đó đứng lên bước đến bên cạnh Giang Mộ Yên, đỡ lấy tay bên kia của nàng rồi dùng ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn Bùi Dạ Tập. Mà Bùi Dạ Tập lại như không thấy, chỉ xanh mặt nhìn thẳng phía trước.

Đoàn người một lần nữa di giá về phòng của Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên. Vì tính cả Thanh Thư, bọn họ đều là những người đáng tin nên Bùi Vũ Khâm cũng không mời ai ra ngoài liền ngồi xuống bàn.

“Hồng Nguyệt, ngươi có thể nói, mọi chuyện là sao?”

“Dạ, lão gia!”

Hồng Nguyệt lập tức cúi người, cẩn thận nhìn sắc mặt phu nhân. Khi thấy trên mặt Giang Mộ Yên cũng không có vẻ gì là tức giận hay trách cứ thì mới yên tâm lớn mật nói: “Trưa hôm đó, đại thiếu gia mang Cửu thiếp mới nạp ở ngoài vào phủ, cố ý dẫn ả đến gần Yên Vân Lâu nơi tiểu thư ở! Sau đó nữ nhân đáng giận kia liền chủ động đến khiêu khích tiểu thư nhà ta, còn nói rất nhiều những lời khó nghe. Tiểu thư xưa nay tâm cao khí ngạo, đã chịu thiệt thòi như vậy bao giờ đâu, tất nhiên cũng lên tiếng trả lại nữ nhân kia mấy câu.

Không ngờ nữ nhân kia lại ác độc mà ra tay với tiểu thư. Ả thừa dịp tiểu thư không chú ý liền dùng sức đẩy tiểu thư một phen, hại tiểu thư đụng đầu vào cột, lập tức đổ máu.

Ả thấy mình sắp gặp rắc rối, lúc này mới bỏ lại mấy câu rồi đào tẩu, tiếp theo tiểu thư liền té xỉu!

Sau đó đại phu đến băng bó cho tiểu thư rồi kê đơn thuốc. Lúc nô tỳ đi sắc thuốc, hầu hạ tiểu thư uống thì tiểu thư đột nhiên nói thấy đầu rất đau, muốn ngủ một chút, cơm chiều không cần đến gọi nàng.

Nô tỳ được tiểu thư dặn dò, tất nhiên không dám quấy rầy thêm nữa. Nhưng đến giờ cơm chiều, nô tỳ vẫn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào xem tiểu thư một chút. Tiểu thư ngủ rất say, nô tỳ liền đắp lại chăn cho tiểu thư rồi đi ra ngoài.

Vì sợ tiểu thư tỉnh dậy sẽ đói nên nô tỳ vẫn không dám đi đâu quá xa. Chỉ là lúc nô tỳ tự đến phòng hạ nhân dùng cơm có tìm hai người thay mình canh giữ trước phòng tiểu thư, đến khi nô tỳ trở lại mới bảo các nàng rời đi!”

Hồng Nguyệt kể tỉ mỉ như vậy, Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm vừa nghe liền hiểu tiểu nha đầu đang nói mình rất có trách nhiệm, cho nên vẫn luôn để ý chờ đợi cẩn thận. Đây hiển nhiên là bước đệm cho một màn phía sau.

Quả nhiên, Hồng Nguyệt nói xong những lời đó liền nhìn về phía Bùi Dạ Tập: “Bởi vì tiểu thư vẫn chưa tỉnh lại, cũng không kêu đói nên nô tỳ thấy trời tối rồi, nghĩ tiểu thư vừa hoảng sợ vừa bị thương, hơn nữa còn uống thuốc nên phỏng chừng sẽ ngủ thẳng đến sáng hôm sau, vì vậy nô tỳ liền quyết định đi kiểm tra cửa sổ phòng một lần nữa rồi tự về phòng mình nghỉ ngơi một chút.

Nhưng khi nô tỳ vừa đi đến cửa phòng tiểu thư lại vừa vặn nhìn thấy một bóng người đang rời đi ở góc cầu thang phía Tây. Nhưng vì khoảng cách hơi xa, trời lại đang tối nên nô tỳ không thấy rõ mặt người đó, chỉ mơ hồ thấy hắn mặc một thân vải sẫm màu, hơi ửng sáng trong bóng tối.

Bởi vì hành lang phía Tây thông với rất nhiều nơi trong phủ nên nô tỳ cũng không quá để ý, chỉ nghĩ là người đó muốn đi đâu, trùng hợp qua góc đó mà thôi. Vào kiểm tra thấy cửa sổ và cửa chính phòng phu nhân đều đóng chặt, nô tỳ liền về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng nô tỳ vừa nằm xuống không bao lâu, mắt còn chưa nhắm lại liền nhìn thấy một bóng đen thoáng qua cửa sổ. Nô tỳ hoảng sợ, mới đầu tưởng là bóng cây, sau đó lại nghĩ trong Yên Vân Lâu không có cây nào cao như vậy, hơn nữa tối hôm đó cũng không có gió, sao có thể có bóng cây được? Nô tỳ lúc đó liền khoác thêm áo rồi lén hé cửa nhìn xem, trên hành lang không có gì hết!

Nô tỳ lúc đó cũng sợ hãi, nhưng vừa nghĩ đây là Bùi gia, nếu có gì không thích hợp thì có thể lớn tiếng kêu cứu sẽ có bảo vệ chạy đến ngay nên nô tỳ cũng can đảm hơn mà khép cửa bước về phía bóng đen vừa thoáng qua, đó chính là hướng cầu thang phía Tây.

Bất quá khi nô tỳ bước đến cuối hành lang góc phía Tây rồi cũng không thấy ai, liền nghĩ có lẽ là mình đa tâm và hoa mắt nên quyết định quay trở lại.

Mà ngay khi nô tỳ vừa bước ra khỏi góc hành lang, chuẩn bị đi về liền thấy ở phía xa đại thiếu gia đang lén lút đứng trước cửa phòng tiểu thư, nô tỳ liền lùi lại, nấp sau góc khuất, chỉ ló đầu nhìn về phía cửa phòng tiểu thư.”

Hồng Nguyệt kể rất tỉ mỉ, cẩn thận, mọi người cũng nghe thật sự chăm chú. Giang Mộ Yên không biết những người khác nghe xong có cảm giác gì, nhưng nàng chỉ thấy tóc gáy muốn dựng hết lên, rất muốn hỏi nha đầu Hồng Nguyệt kia xem rốt cuộc nàng đang vạch trần hiềm nghi Bùi Dạ Tập giết người hay là đang kể chuyện kinh dị.

Mắt thấy nàng nói nửa ngày cuối cùng cũng nhắc đến Bùi Dạ Tập, trong lòng Giang Mộ Yên thầm thở phào một hơi, quyết định nếu nha đầu kia còn không chịu nói vào trọng điểm, nàng sẽ không thèm nghe nữa.

“Rồi sao nữa? Hồng Nguyệt, không phải vì em thấy đại thiếu gia đứng trước cửa phòng ta liền nói hắn có hiềm nghi hại ta chứ? Có lẽ hắn là đến xin lỗi vì chuyện ban ngày thì sao?”

“Mới đầu nô tỳ cũng nghĩ vậy, nhưng lúc đó đã qua giờ Tý (23-1h sáng hôm sau), đêm khuya rồi, trong phòng hạ nhân cũng đã tắt đèn hết. Đại thiếu gia muốn xin lỗi sao ban ngày không đến mà hơn nửa đêm lại tới xin lỗi cô?

Nô tỳ càng nghĩ càng thấy không đúng, lại nhớ đến bình thường đại thiếu gia rất không khách khí với tiểu thư nên càng không thể yên tâm. Lúc này, nô tỳ liền quyết định muốn mở miệng gọi đại thiếu gia một tiếng, lại thấy đại thiếu gia xoay người đi về phía nô tỳ.

Nô tỳ lúc đó liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghĩ đại thiếu gia chưa vào phòng là được rồi. Đang định bước ra chào một cái thì lại thấy đại thiếu gia đi được nửa đường đột nhiên quay người đi ngược trở lại.

Hơn nữa vì lúc đó đại thiếu gia đã đến rất gần rồi nên nô tỳ thấy rõ sắc mặt đại thiếu gia tái mét, rất khó coi, giống y như bây giờ vậy.” Hồng Nguyệt nói xong liền chỉ ngay mặt Bùi Dạ Tập.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, quả vậy, sắc mặt hiện tại của Bùi Dạ Tập cũng là xanh mét. Hơn nữa từ đầu tới cuối hắn cũng không biện giải lấy một tiếng nào, khiến mọi người muốn không nghi ngờ cũng khó.

“Rồi sao nữa?” Sắc mặt Bùi Vũ Khâm cũng ngưng trọng, trầm xuống mấy phần.

Hồng Nguyệt thấy vẻ mặt lão gia cũng trở nên khó coi, nhất thời không dám chần chờ nữa, lập tức nói tiếp: “Sau đó đại thiếu gia bước trở lại trước cửa phòng tiểu thư, đứng một lúc lâu rồi mới rời đi theo cầu thang phía bên kia.”