Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 500: Đừng gấp




Edit: Ring.

Ba trăm tấm da dê, cạo suốt ba ngày. Hỏng hai mươi bảy tấm, lại cạo hư bốn mươi lăm tấm, cuối cùng số lượng được mọi người kéo căng, cố định phơi nắng vẫn còn hơn hai trăm. Thành quả như vậy đã khiến Giang Mộ Yên rất vui vẻ.

Hơn nữa ông trời cũng rất phối hợp, mấy hôm nay đều là nắng đẹp. Vốn da dê này không thể chịu được nắng quá gắt, cũng may bây giờ đang là mùa xuân, dù là giữa trưa cũng chỉ khiến người ta cảm thấy ấm áp thôi, không cần lo lắng vì nắng quá nóng.

Cho nên Giang Mộ Yên dứt khoát cho người dùng giá cố định hết hơn hai trăm tấm da phơi nắng trong sân.

Những tấm da bị cạo hư, Giang Mộ Yên cũng không lãng phí. Nàng cho người lấy kéo cắt bỏ những phần hư, sau đó cũng dùng những giá phơi nhỏ hơn cố định rồi phơi nắng.

Hai ngày như vậy, hai mặt trong ngoài của tất cả da dê đều được phơi nắng hết.

Sau khi lấy ra khỏi giá cố định, mỗi tấm da dê đều có màu trắng trong, nhìn có vẻ mỏng manh, dường như đâm một cái là thủng nhưng lại dai vô cùng. Hơn nữa cầm trong tay không chút cảm giác dầu mỡ, còn hơi hơi trơn, khiến Thanh Thư và mọi người đều cảm thấy mới mẻ không thôi.

Triển Tịch và Nghênh Phong lại cầm lấy một tấm da dê đã được phơi nắng kéo kéo thử, phát hiện quả nhiên không dễ rách, hơn nữa còn không biến hình, hai người đều kinh ngạc vô cùng.

Bùi Phong nhìn tấm da trắng trong kia, cảm thấy tuy hơi dày hơn giấy Tuyên Thành một chút nhưng tính chất lại hơn hẳn thì trong lòng lại càng tán thưởng tâm tư linh hoạt của Giang Mộ Yên. Da dê nhà ai chẳng có, nhưng muốn biến tấm da dê bình thường trở thành loại giấy tuyệt hảo như vầy, từ xưa đến nay sợ là chỉ có một mình Mộ Yên nghĩ ra. Mà nàng chẳng những nghĩ mà còn thật sự làm ra được.

Bản thân Giang Mộ Yên khi cầm trên tay giấy da cũng vui sướng vô cùng. Dù sao lúc mới bắt đầu làm, chính nàng cũng không nghĩ mình sẽ làm được. Bởi vì nàng cũng chỉ biết đại khái quá trình và cách chế tạo thôi chứ chưa bao giờ thật sự làm thử. Cũng may ông trời phù hộ, vậy mà cũng thành công.

Cầm kéo trên tay, Giang Mộ Yên căn cứ theo nhu cầu mà cắt tấm giấy da thành những kích thước lớn nhỏ mình muốn.

Nếu là nguyên một tấm da dê thì tất nhiên sẽ có mép. Những phần vụn bị cắt bỏ, Giang Mộ Yên cũng không vứt đi mà giao cho Hồng Nguyệt cùng các nha đầu khéo tay khác để các nàng may thành mấy cái hà bao hay túi thắt lưng này nọ có thể đựng đồ lặt vặt.

Dù sao da dê này không thấm nước, lại bền nữa, nếu đi đâu xa thì để mấy thứ sợ nước như mồi lửa hay thuốc viên linh tinh gì đó, lỡ như không may bị mắc mưa hay rơi xuống nước thì thứ đựng bên trong cũng sẽ không bị ướt, vẫn rất thực dụng.

Ý tưởng này lập tức được mọi người nhất trí khen ngợi. Triển Tịch và Nghênh Phong thậm chí còn là người đầu tiên đứng ra nhờ Hồng Nguyệt nhất định phải chuẩn bị cho hai người bọn họ mỗi người một cái.

Bùi Phong tất nhiên cũng không chịu thua kém. Tất cả nhưng chuyện Mộ Yên muốn làm, tất cả những thứ nàng phát minh ra, hắn đều phải có một cái.

R: từ đơn phương đã thăng cấp lên thành fan cuồng. Chúc mừng bạn!!

Thanh Thư thì hâm mộ đến mức mắt muốn rớt ra ngoài, nhưng vì ngại mình là hạ nhân, không tiện mở miệng yêu cầu nên chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương như cún con nhìn Giang Mộ Yên, khiến nàng phải bật cười: “Được rồi, Thanh Thư. Dù sao da vụn cũng dư không ít, Hồng Nguyệt lại là nương tử chưa cưới của ngươi. Nha đầu kia a, có quên ai chứ nhất định không quên phần ngươi đâu. Đừng trưng ánh mắt đáng thương như vậy ra nữa, để người ta thấy còn tưởng rằng phu nhân ta khắt khe với ngươi đâu!”

Thanh Thư vừa nghe mình cũng có phần thì trong lòng liền buông lỏng, lập tức khom người hành lễ, lại nói giỡn: “Lời này của phu nhân khiến Thanh Thư thật xấu hổ. Phu nhân đối với Thanh Thư là đại ân đại đức, làm gì có khắt khe với ta?

Thanh Thư là một cô nhi. Đầu tiên là nhờ ân cứu mạng, nuôi nấng của lão gia. Bây giờ phu nhân lại xem Thanh Thư như người một nhà. Thanh Thư thật sự không biết đời trước mình đã tích bao nhiêu đức mới có được ngày hôm nay.”

“Được rồi được rồi. Đúng là nhìn không ra a. Miệng lưỡi Thanh Thư ngươi cũng trở nên trơn tru rồi, còn biết nịnh hót nữa. Nhưng đừng nghĩ nói mấy câu như vậy mà ta và Vũ Khâm sẽ không sai sử ngươi. Chuyện nên làm vẫn phải làm, không cho nhàn hạ!”

Giang Mộ Yên cũng trêu ghẹo, giả bộ muốn gõ đầu hắn. Thanh Thư cũng vờ né tránh rồi lớn tiếng trả lời: “Dạ, phu nhân. Thanh Thư nào dám a!”

Bùi Vũ Khâm nhìn cảnh tượng cả nhà vui vẻ hòa thuận cũng nhịn không được mà nở nụ cười: “Yên nhi, giấy da này tinh xảo như vậy, mực viết cũng phải suy nghĩ một chút. Mực bình thường sợ là không dễ lên màu, cũng bị nước tẩy trôi. Giấy này không sợ nước nhưng mực thì có. Nàng đã có ý tưởng gì chưa?”

“Ừm, chàng không nói ta cũng không nghĩ tới. Nói vậy đây cũng là một vấn đề. Mực, mực? Mực không sợ nước?”

Giang Mộ Yên vuốt căm suy nghĩ một lúc, đột nhiên ánh mắt nàng sáng ngời: “Muốn mực không sợ nước cũng không phải không có cách. Bất quá trước đừng gấp. Vũ Khâm, chàng vẫn nên giải quyết hết mọi chuyện trước mắt cho tốt rồi tính sao. Mấy con ruồi cứ vo ve quấy rầy bên tai khiến ta cũng không có tâm tình đi làm ra thứ mực đó!”

Mọi người tự nhiên đều hiểu ‘mấy con ruồi’ nàng nói chính là chỉ mấy người ở triều đình, trong lòng cũng cười cười.

Bùi Vũ Khâm nghe vậy thì sủng nịch mà cười: “Yên nhi, đừng sốt ruột. Nhiều nhất là vài ngày nữa, đám ruồi đó sẽ không rảnh mà bay loạn bên tai chúng ta nữa đâu.”

“Ừm!” Giang Mộ Yên tất nhiên là tin tưởng vào thủ đoạn của hắn. Vốn nàng không mấy để bụng, nghe hắn nói vậy lại càng yên tâm hơn. Bây giờ nàng cũng chỉ còn chờ Bùi Dạ Tập còn chưa trở lại nữa mà thôi.