Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 484: Tam sách (Ba cách)




“Phu nhân mời nói!” Hai người Triển Tịch và Nghênh Phong lúc này đã bị đoạn đối thoại vừa rồi khơi dậy sự tò mò, làm sao còn bình tĩnh cho được, nên lập tức lên tiếng.

“Hai vị tiên sinh đều biết tài phú Bùi gia có được hiện tại đã lớn đến mức một nhà thương nhân bình thường không thể nào vươn tới. Nếu không cũng đã không khiến Hoàng đế và triều đình dòm ngó, muốn chiếm làm của riêng, đúng không?”

Hai người gật đầu. Chuyện này bọn họ đương nhiên biết. Thậm chí họ còn hoài nghi không biết rốt cuộc lão gia có biết hắn có tiền đến độ nào hay không nữa là.

“Như vậy hai vị tiên sinh có từng nghĩ qua số tiền lớn đến mức không thể đếm được đó thật ra có thể làm được bao nhiêu chuyện, ảnh hướng lớn đến đâu hay không?”

Triển Tịch và Nghênh Phong cả đời chỉ chăm luyện võ công, gia tăng nội lực rồi bảo hộ an toàn cho Bùi Vũ Khâm. Đối với chuyện trong chốn võ lâm, có thể bọn họ còn biết chút đỉnh. Nhưng đối với triều đình và chuyện làm ăn, hai người hoàn toàn mù tịt. Vấn đề Giang Mộ Yên hỏi, thậm chí bọn họ còn chưa từng nghĩ đến.

Biểu tình Bùi Phong tuy cũng sáng tỏ nhưng chỉ là hơi lóe qua đầu mà thôi. Nếu thật sự phải suy nghĩ sâu xa thì hắn lại không đi được tới đâu.

Trong nháy mắt, ba người không khỏi chuyển mắt và lực chú ý lên mặt Giang Mộ Yên.

Lúc này, Giang Mộ Yên mới chậm rãi bước hai bước trong phòng: “Muốn vượt qua khó khăn lần này, tuy là chuyện dễ dàng nhưng đó không phải mục đích cùng mục tiêu của ta.”

Khẩu khí thật lớn.

Triển Tịch cùng Nghênh Phong đều nhịn không được mà nhìn trân trối.

Tình hình bây giờ, trong mắt họ đã là nguy cơ ngập ngập rồi, vậy mà Giang Mộ Yên lại nói muốn vượt qua khó khăn này là chuyện dễ dàng? Nàng có biết người bọn họ cần đối phó chính là Hoàng đế Đông Vân quốc, là lực lượng của cả một quốc gia hay không?

Chỉ có Bùi Vũ Khâm nghe vậy mà mặt vẫn không đổi sắc, thậm chí trong đôi mắt phượng sâu xa kia còn lộ ra tia sáng tán thưởng rạng rỡ.

“Vậy xin hỏi phu nhân, mục tiêu hiện tại của chúng ta là cái gì?”

“Ta đã đề ra ba mục tiêu cao, trung bình, thấp, cũng đề ra ba cách tương ứng. Mọi người nghe thử xem được không!”

Bùi Phong đã sớm biết Giang Mộ Yên không phải một nữ tử bình thường nhưng cũng phải sợ hãi vì nàng có thể nghĩ ra tận ba cách trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Trong lòng hắn không khỏi chấn động, cái cảm giác run rẩy như ngày đầu tiên động tình với nàng lại lan tràn khắp cả người hắn một cách mãnh liệt.

“Mộ Yên, nàng nói nhanh đi, mục tiêu thấp nhất là cái gì?”

“Mục tiêu thấp nhất chính là không những phải khiến Hoàng đế và triều đình từ bỏ suy nghĩ mơ ước tài sản Bùi gia chúng ta mà còn phải khiến bọn họ từ nay về sau không dám có ý định động đến Bùi gia nữa. Đây là mục tiêu thấp của ta.”

Lần này thì ngay cả Bùi Vũ Khâm cũng không thể không tỏ ra kinh ngạc.

Trong mắt bọn họ, mục tiêu như vậy căn bản đã là bất khả thi rồi. Nhưng theo miệng Giang Mô Yên nói ra lại trở thành mục tiêu thấp nhất?

“Vậy trung bình thì sao?”

“Trung bình chính là đạt được mục tiêu mức thấp, đồng thời còn phải khiến cho Đông Vân quốc từ nay về sau không dám coi thường nhà thương nhân nữa. Vũ Khâm làm Hoàng thương không những chỉ có phẩm cấp mà sau này còn phải có quyền tham chính, có thể tùy ý ra vào Hoàng cung đại nội!”

Lần này thì trong mắt Bùi Vũ Khâm cũng lộ ra vẻ không dám tin. Triển Tịch và Nghênh Phong lại hít một hơi lạnh.

Lời, lời này của phu nhân, quả nhiên là càng nói thì khẩu khí càng lớn!

Nàng xem Hoàng cung và triều đình của Đông Vân quốc là sân nhà và thần tử của mình hay sao? Cư nhiên dám nói như vậy?

“Yên nhi, nàng đúng là khiến ta cũng phải kinh ngạc. Vậy mục tiêu cấp cao của nàng là cái gì?”

“Đây cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ thôi. Ở đời chính là như vậy. Nếu chàng không mạnh hơn người khác, người khác sẽ ăn hiếp chàng. Lần này chúng ta trốn thoát được, chẳng lẽ phải trốn cả đời hay sao? Chừng nữa cơ nghiệp mới có thành tựu cũng sẽ gặp phải vấn đề giống vậy thôi. Còn không bằng tự chúng ta trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức người khác nhắc đến Bùi gia là phải kiêng kị, không dám làm bừa. Đây mới là cách tự bảo vệ tốt nhất!

Triển tiên sinh, Nghênh Phong tiên sinh, hai người là cao thủ võ công, chắc cũng biết đạo lý ‘tấn công là cách phòng thủ tốt nhất’, đúng không?”

Hai người còn chưa hết khiếp sợ, nghe vậy cũng chỉ có thể gật đầu nhẹ nhàng.

Bản tính Bùi Vũ Khâm vốn không phải người lương thiện. Nếu là lúc trước, khi hắn còn chưa hiển lộ tính tình thật sự với Giang Mộ Yên thì hẳn đã nói mấy câu mang ý cứu vãn. Nhưng lúc này, lời Giang Mộ Yên nói lại trúng ngay tâm tư hắn. Có điều tính toán ban đầu của hắn cũng chỉ là mục tiêu cấp thấp trong miệng Yên nhi mà thôi. Không ngờ Yên nhi còn có mục tiêu cao hơn hắn nhiều.

Không biết nàng định làm như thế nào?

Cho nên trong lòng Bùi Vũ Khâm lúc này không những chẳng hề sợ hãi mà ngược lại còn kích động không thôi, chờ mong mục tiêu mức cao của nàng.

Yên nhi quả nhiên không hổ là người yêu tâm linh tương thông với hắn. Một cái nhăn mày, sự bình tĩnh, thong dong mỗi khi nàng nói chuyện cùng sự tự tin sinh động, ánh mắt sáng lấp lánh của nàng đều khiến hắn yêu muốn chết.

“Yên nhi, mục tiêu cao cấp của nàng là gì? Nói đi! Bất quá trước đó, Phong nhi, con và Triển Tịch, Nghênh Phong, ba người ngồi xuống hết đi. Miễn cho lát nữa nghe Yên nhi nói xong lại sợ tới mức đứng cũng không vững.”

Nếu là bình thường, bọn họ nghe Bùi Vũ Khâm nói lời thoải mái, vui vẻ như vậy còn có thể tươi cười thì lúc này ba người cũng chỉ có thể cười khổ, sau đó liền đi tìm ghế ngồi xuống.

Giang Mộ Yên nhìn nhìn bọn họ, cũng không nói thêm gì, chỉ ngưng mắt, nghiêm túc nói: “Mục tiêu cao chính là phải đạt được hai mục tiêu thấp và trung bình. Đồng thời còn phải khiến cho Tây Lãnh quốc, Nam Tinh quốc, Bắc Ngung quốc ở bên ngoài cũng phải kiêng kị Bùi gia chúng ta một chút. Trước khi quyết định làm chuyện gì tổn hại đến Đông Vân quốc thì phải nghĩ xem có gây nguy hiểm cho Bùi gia hay không. Nếu liên lụy đến lợi ích của chúng ta, bọn họ cũng sẽ không yên ổn được!”