Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 467: Tâm bị tổn thương




Edit: Ring.

“Giang Mộ Yên, đừng có làm ra vẻ trinh tiết liệt phụ nữa. Hừ, hôm nay dù nàng có nguyện ý hay không, ta đều sẽ khiến nàng trở thành người của ta!” Nói xong, Bùi Huyền không điểm huyệt Giang Mộ Yên mà lại vặn trật hai khớp vai của nàng, tựa hồ muốn nàng vừa đau lại không thể nào phản kháng mà cảm giác thân thể mình bị chiếm đoạt.

Giang Mộ Yên thật sự là vừa giận vừa tức, tai nghe ‘xoẹt’ một tiếng, quần áo trên người đã bị xé, nàng lại càng giãy dụa nhiều hơn.

“Bùi Huyền, tên súc sinh này, ngươi không chết tử tế được!”

“Cứ mắng chửi đi, nàng mắng càng hăng, ta lại càng cao hứng. Hy vọng lúc nằm dưới thân ta, nàng cũng có thể kêu lớn tiếng như vậy!”

Trên mặt Bùi Huyền hoàn toàn không còn chút lý trí nào, hơn nửa người hắn đã đè lên chân Giang Mộ Yên, áp chế không cho nàng giãy dụa. Một tay hắn cởi quần áo bản thân, tay kia lại thô bạo nắm lấy một bên trắng ngần gần như đã lộ hơn nửa ngoài yếm của nàng. Chuyện này khiến hắn kích động, hưng phấn đến mức không còn biết mình đang nói gì nữa rồi.

“Giang Mộ Yên, nàng cũng đừng cảm thấy thiệt thòi. Ta chịu chấp nhận đôi giày rách đã bị Bùi Vũ Khâm chạm qua như vậy đã là phúc khí của nàng rồi. Nàng nghĩ Bùi Vũ Khâm sẽ thật sự còn yêu nàng, không thể nào quên được sao?

Nói thật với nàng, bây giờ hắn đang giữ một nữ tử bí ẩn trong sân, ngày nào cũng đến đỏ ở lại một canh giờ. Nàng nghĩ một nam nhân mỗi ngày đi đến chỗ một nữ nhân nghỉ ngơi một canh giờ thì sẽ làm gì? Bản luận thi từ ca phú sao?”

“Bùi Huyền, ngươi đừng có giở trò ly gián. Ngươi nghĩ Vũ Khâm là người như ngươi sao?”

Giang Mộ Yên gần như muốn cắn đầu lưỡi của mình mới có thể nuốt sự đau đơn khi đột nhiên nghe được những lời đó xuống.

Nàng tin tưởng Bùi Vũ Khâm, tin tưởng tình cảm của hắn dành cho nàng không có nông cạn đến mức chia lìa năm ba ngày đã có thể biến mất. Nhưng dù có tin tưởng đến đâu đi nữa, nàng cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi. Mà nữ nhân chính là không thể nào thờ ơ khi nghe tin nam nhân của mình mỗi ngày ra vào phòng một nữ nhân khác được.

“Haha, Giang Mộ Yên, nàng thật đáng thương, đang tự lừa dối bản thân sao? Haha, nếu ta lại nói cho nàng nữ nhân này chính là do ba kẻ xưng là khách thương Sơn Nam kia lén lút đưa đến cho Bùi Vũ Khâm thì nàng có còn cảm thấy là ta đang ăn nói bừa bãi nữa hay không?

Dù sao nàng cũng sắp trở thành người của ta rồi, có không tình nguyện đi nữa cũng không thay đổi được sự thật là nàng không thể trở lại bên cạnh Bùi Vũ Khâm. Ta cần gì phải bịa ra chuyện này để gạt nàng? Còn châm ngòi ly gián nữa, ta vốn không cần làm vậy!”

Nữ nhân do ba khách thương Sơn Nam đưa đến?

Trong lòng Giang Mộ Yên lại dâng lên một trận sầu khổ. Nàng còn chưa quên nguyên nhân vì sao hôm đó nàng lại phát sinh tranh chấp với Bùi Vũ Khâm, chính là vì sự tồn tại của ba khách thương Sơn Nam kia.

Hôm đó Vũ Khâm không chịu nói, sau đó nàng lại biết là vì ba khách thương kia đang không ngừng tấn công sản nghiệp Bùi gia bon họ. Giờ xem ra chân tướng không chỉ có vậy, Vũ Khâm hiển nhiên là còn nhược điểm khác nằm trong tay bọn họ. Đó là gì?

Chẳng lẽ chính là nữ nhân bọn họ đưa đến cho Vũ Khâm sao?

Đúng vậy, nếu Bùi Huyền giả làm bọn bắt cóc là vì muốn chiếm sản nghiệp Bùi gia thì mục đích của ba khách thương Sơn Nam kia hiển nhiên cũng như vậy. Có cùng mục đích, hai bên lại cùng ở trong tình thế bắt buộc, tất nhiên sẽ xảy ra cạnh tranh.

Con bài của Bùi Huyền chính là nàng, mà con bài của ba khách thương hiển nhiên chính là nữ nhân kia.

Trái tim Giang Mộ Yên nhất thời lạnh hơn phân nửa.

Thời gian qua, nàng từ sợ hãi ban đầu trở nên bình tĩnh như hiện tại, không vì điều gì khác, chính là nàng tin vào tình yêu của Vũ Khâm. Nhưng hôm nay, những lời này của Bùi Huyền khiến nàng không dám tin tưởng hoàn toàn nữa,

Tuy chỉ mới tách ra hơn mười ngày ngắn ngủi nhưng sao nàng lại cảm thấy bọn họ giống như đã không gặp nhau mười mấy năm? Vì sao nàng đột nhiên cảm thấy Bùi Vũ Khâm trong lời Bùi Huyền trở nên xa lạ như vậy, giống như hắn căn bản không phải Bùi Vũ Khâm vậy.

Vũ Khâm của nàng không nên, cũng không thể nào giữ một nữ nhân trong nhà khi nàng đang mất tích được. Không thể nào!

Không biết từ lúc nào, từ khóe nàng đã chảy hai hàng nước mắt, cũng hoàn toàn như không nhận thức được hành động đang dùng sức kéo váy nàng của Bùi Huyền.

Không phải chỉ là cưỡng hiếp thôi sao? Nếu nơi quan trọng nhất là tâm đã bị thương thì tổn thương thân thể tính là cái gì?

Nàng chung quy không phải người thế giới này, sẽ không cảm thấy bị cưỡng hiếp là phải hổ thẹn đến tự sát. Đó không phải lỗi của nàng!

Nhưng nếu có người phản bội nàng từ tâm hồn, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ!

Bùi Huyền không để ý đến tình huống của Giang Mộ Yên, cũng không ý thức được rằng nàng đã thôi phản kháng. Hắn đã bị thân thể trắng tuyết trước mắt mê hoặc đến ngừng suy nghĩ. Đầu óc hắn trống rỗng, chỉ biết nhanh tay tách hai chân Giang Mộ Yên ra.

Khi đang định thẳng tiến đảo Hoàng Long thì một bóng đen đột nhiên xuất hiện phía sau Bùi Huyền, dùng sức vỗ lên gáy hắn một cái. Sau đó, trước khi Bùi Huyền ngã xuống hắn đã bị người ta quăng qua một bên.

Ngay sau đó, một cái chăn được phủ lên người Giang Mộ Yên. Nàng liền cảm thấy mình được một người xa lạ ôm cả chăn vào lòng. Lúc này, bên tai nàng mới truyền đến một giọng nói: “Chủ tử, ngài không sao, ‘Vũ’ đến rồi!”