Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 466: Ý đồ cường bạo [2]




Edit: Ring.

Sau khi giật mình sửng sốt một lúc, hắn mới nhớ ra mình mới là bên nắm quyền chủ động, không nên bị Giang Mộ Yên nắm mũi dắt đi nên lập tức bước lên: “Giang Mộ Yên, nàng thì biết cái gì? Nàng cho là Bùi gia cùng Bùi Vũ Khâm không có lỗi với ta sao?”

“Ta không biết? Dù ta không biết thì cũng hiểu không nên ăn cây táo rào cây sung, phản bội tổ tông, bắt cóc thẩm thẩm uy hiếp thúc thúc ruột của mình. Ta không biết nhưng cũng sẽ không mang mặt nạ dối trá vô sỉ làm những chuyện đáng bị phỉ nhổ như thế này. Uổng công ngươi còn được xung là người đọc sách. Ta khinh!

Đọc sách thánh hiền mười bảy mười tám năm liền đọc thành người như ngươi? Vậy thà để dân chúng thiên hạ dốt đặc cán mai hết còn hơn, ít nhất cũng bớt được một ít ngươi khi sư diệt tổ như ngươi!”

“Giang Mộ Yên, ngươi câm miệng!”

Bùi Huyền nhất thời giữ chặt tay Giang Mộ Yên, hung ác quát: “Nàng thì biết cái gì? Tất cả những thứ này vốn nên là của ta. Bùi Phong cả ngày chỉ biết múa đao múa kiếm, Bùi Dạ Tập thì vô dụng, Bùi Ngu cũng là tên không chí tiến thủ. Chỉ có ta, chỉ có ta mới có thể đưa Bùi gia mở rộng, phát triển. Nàng có hiểu không?”

“Cái gì mà vốn là của ngươi? Nực cười! Ta chỉ biết Bùi gia bây giờ là cơ nghiệp Vũ Khâm vất vả hơn hai mươi năm mới hình thành được, thế quái nào mà lại thành vốn là của ngươi?

Hơn nữa cho dù Bùi Phong, Bùi Dạ Tập đều không có khả năng thì chẳng lẽ Bùi Huyền ngươi chính là anh tài sao? Nếu ngươi muốn thừa kế Bùi gia, muốn có thành tựu thì sao không chịu cố gắng, biểu hiện thật tốt để Vũ Khâm lập ngươi làm người thừa kế? Nhưng ngươi thì sao? Ngươi đã làm những gì?

Ngươi cho rằng bắt cóc ta, uy hiếp Vũ Khâm giao Bùi gia ra là ngươi có năng lực sao? Là anh tài sao? Hừ, đúng là nực cười. Theo ta thấy, tiểu nhân vĩnh viễn vẫn là tiểu nhân, đừng có cố gắng khoác cái vẻ quân tử lên mặt làm gì.”

“Giang Mộ Yên, ngươi, ngươi…”

“Ta thế nào? Ta tên gì không cần ngươi gọi, ngươi cũng không xứng đáng gọi tên ta. Ngươi cho rằng ngươi lớn tiếng tức là ngươi có lý sao?

Bùi Huyền, ta thật cảm thấy xấu hổ thay cho ngươi. Mẫu thân Vân thị của ngươi tuy là thiếp thất nhưng tốt xấu cũng là một người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, không ngờ sinh ngươi ra lại như vậy. Khó trách Lâm Quỳnh Hoa nhìn ngươi không vừa mắt. Bây giờ ta xem như đã biết nguyên nhân.”

“Giang Mộ Yên, ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi đúng không?” Bùi Huyền lúc này đã bị những lời của Giang Mộ Yên chọc giận đến mất lí trí. Tay hắn dùng sức gần như muốn bóp gãy xương cổ tay của Giang Mộ Yên, khiến nàng đau đến mức mồ hôi lạnh cũng toát ra.

Nhưng nỗi đau của thân thể lại không thể khiến nàng thoải hiệp. Khóe miệng nàng lại càng cười lạnh hơn: “Ngươi nghĩ ta sợ bị giết hay sao? Đã dám nói như vậy, vạch trần thân phận ngươi ra thì ta cũng đã chuẩn bị tâm lý bị ngươi giết để diệt khẩu rồi. Nhưng nếu ngươi muốn Bùi gia thì đó là nằm mơ!

Thế nào? Nếu ta đoán không sai thì bây giờ ngươi đang rất đau đầu đúng không? Ngươi phát hiện cho dù Vũ Khâm nguyện ý cho thì Bùi gia này cũng không phải là thứ ngươi có thể nuốt trôi trong một sớm một chiều. Huống chi thời gian của ngươi cũng không còn nhiều, có lẽ ngươi căn bản đã không còn hy vọng có được Bùi gia nữa rồi. Ta nói đúng không?

Hừ, Bùi Huyền, ngươi quá non, cũng quá thiếu kiên nhẫn rồi. Ngươi biết không? Cho dù ngươi không giành thì Vũ Khâm và ta cũng đã sớm quyết định, nhiều lắm là vất vả thêm năm năm nữa, chờ sau khi bồi dưỡng được một thế hệ các ngươi thì chúng ta sẽ đi dạo chơi khắp bốn biển, không để ý đến chuyện trong Bùi gia nữa. Nếu không, ngươi nghĩ ta ăn no rảnh rỗi đi dạy các ngươi học số học sao? Đáng tiếc…”

Giang Mộ Yên vừa nói vừa lắc đầu cười lạnh.

Sắc mặt Bùi Huyền biến đổi, bàn tay nắm Giang Mộ Yên cũng không nhịn được mà siết chặt hơn.

“Nàng nói bậy…”

“Hừ, ta nói bậy? Chuyện đã đến nước này, ta còn cần gạt ngươi sao? Có điều nói đi phải nói lại, nếu chuyện đã như vậy thì Bùi gia này vốn định giao cho ngươi, giờ cũng không được nữa. Bùi Huyền, ngươi nói xem này có tính là tính trời tính đất cuối cùng tính lên bản thân hay không?”

“Nàng nói bậy! Giang Mộ Yên, nàng nghĩ nàng nói vậy ta sẽ thả nàng ra sao? Bùi Vũ Khâm mà có lòng tốt như vậy? Còn nàng, nàng mang dã tâm lớn như vậy, sao có thể độ lượng cho phép Bùi Vũ Khâm trao quyền cho người khác? Bây giờ nàng đang mang thai, chẳng lẽ nàng không hề suy nghĩ cho đứa trẻ trong bụng sao?

Ta thiếu chút nữa đã bị ngươi gạt rồi. Giang Mộ Yên, bớt tính toán lại đi. Mặc kệ nàng nói cái gì, ta cũng sẽ không buông tha cho Bùi gia đâu. Ta sẽ cướp Bùi gia vốn nên là của ta lại. Còn nàng, nàng muốn bị ta giết sao? Hừ, ta không giết nàng, ta muốn nàng trở thành nữ nhân của ta.

Ta muốn nhìn xem sau khi thất thân cho ta rồi thì Bùi Vũ Khâm có còn muốn nàng nữa hay không!”

Bùi Huyền vừa hung hiểm cười lạnh vừa quét ánh mắt tràn ngập dục vọng khắp người Giang Mộ Yên.

Giang Mộ Yên đột nhiên cảm thấy lạnh lưng. Tuy nàng nhìn không thấy hành động của Bùi Huyền nhưng lại có thể cảm giác được ý xấu cùng sự dâm tà trong ánh mắt của hắn. Nhất thời nàng co người lui lại: “Bùi Huyền, ngươi dám…”

“Nàng xem ta có dám hay không?” Nói xong, Bùi Huyền liền dùng sức đề Giang Mộ Yên xuống giường.

Giang Mộ Yên tất nhiên không thể nào ngồi im chờ chết. Nàng lúc này không quan tâm đến cổ tay đang đau nhức nữa mà dùng sức giãy dụa, hai chân cũng bắt đầu đá loạn xạ.

Chỉ nghe ‘chát’ một tiếng, một bàn tay vung loạn liền tát lên mặt Bùi Huyền một cái.

Bùi Huyền nhất thời thẹn quá hóa giận, lập tức trả lại Giang Mộ Yên một bạt tay, thiếu chút nữa đã đánh nàng đến ngất xỉu. Máu lập tức chảy ra từ khóe môi nàng.