Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 421: Giấy parchment [4]




Edit: Ring.

Bùi Huyền vừa chuẩn bị hạ quyết định thì Tiểu Thuận đã ‘A’ một tiếng trước.

“Công tử, tiểu nhân nhớ rồi. Sáng sớm hôm nay, tiểu nhân vừa rời giường thì liền đụng mặt Ngưu sư phụ ở phòng bếp của phu nhân. Hắn ăn mặc rất chỉnh tề, như đang chuẩn bị đi ra ngoài. Tiểu nhân mới hỏi hắn muốn đi đâu, hắn liền trả lời là Thanh quản sự bảo họ đi lột da dê!

Mới sáng sớm mà lột da dê cái gì a?” Tiểu Thuận nhịn không được nói thầm một câu “Có điều khu nuôi thả dê trong phủ chính là ở phía Tây. Ngài nói xem có phải lão gia và phu nhân đến đó hay không? Nhưng lão gia, phu nhân đến đó làm cái gì nha?”

Lời này vừa nói ra, Bùi Huyền liền cảm thấy đầy một bụng tò mò, lại càng muốn tìm hiểu đến cùng chuyện Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm định làm. Hắn lập tức hô “Người đâu. Hầu hạ bản công tử thay quần áo!”

“Công tử, ngài định đi đến phía Tây sao? Có muốn tiểu nhân chuẩn bị kiệu cho ngài không?”

Tiểu Thuận vừa thấy công tử nhà mình nghe hiêu ám chỉ, chuẩn bị đi tìm lão gia và phu nhân thì liền vui vẻ không thôi. Vừa rồi hắn còn lo không biết nên nói sao để thuyết phục công tử nắm chắc cơ hội nịnh bợ lão gia và phu nhân, chỉ sợ công tử dù gì cũng là người đọc sách, tâm cao khí ngạo không chịu đi. Bây giờ tự bản thân công tử nghĩ thông suốt, hắn sao có thể không vui cho được?

“Không cần. Tiểu Thuận, ngươi quên chỗ chúng ta ở là sân phía Tây rồi sao? Đi hướng Tây thì có bao xa chứ? Đi bộ là được rồi, không cần kiệu. Ngươi về đi!”

“Dạ, công tử!” Tiểu Thuận vui vẻ, phấn chấn rời đi.

Bùi Huyền cũng nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, tiêu sái bước ra khỏi phòng, đúng là đi bộ về hướng Tây.

Vốn hắn định lén lút đi qua nhìn một cái, nhưng vừa nghe Tiểu Thuận nói lột da dê, lại thêm Thanh Thư phân phó này nọ, hắn liền hiểu: cho dù Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm thật sự có chuyện phải làm thì đó cũng không phải chuyện gì bí mật. Thay vì lén lút đi rồi bị Triển Tịch và Nghênh Phong phát hiện, mang đến phiền toái thì còn không bằng đi một cách quang minh chính đại. Cùng lắm bị hỏi thì nói là đi tản bộ buổi sáng, vừa vặn thấy kiệu của bọn họ đi hướng Tây bèn nhịn không được đến nhìn một cái thôi.

~

Bên đây, Bùi Huyền đã chuẩn bị xong lí do, bắt đầu sải bước đi về phía Tây.

Bên kia, ở sân lớn trong Tây Uyển, mọi người cũng đang bận rộn tới lui làm việc. Mấy xe ngựa vôi tôi đổ thành một đống như ngọn núi nhỏ ngay trong sân.

Giang Mộ Yên đi tới đi lui, cẩn thận kiểm tra đá vôi sau khi đã được nung nóng ở nhiệt độ cực cao. Sau khi xác nhận tất cả đã trở thành vôi tôi, nàng mới vừa lòng gật đầu.

“Thanh Thư, cho người đào hố, mang thước đến đo độ sâu*. Còn chiều dài và chiều rộng thì dài hai trượng, rộng chừng một trượng là được.”

*(R: hông biết chỗ này nó nói gì đâu nge. Đọc hông có hiểu ==”. Ta đoán thôi.)

“Dạ, phu nhân. Đào một hố là được rồi sao?” Thanh Thư nghe vậy liền kích động gật đầu. Tối hôm qua nghe phu nhân dặn dò, muốn hắn làm công tác chuẩn bị trụ đỡ vì hôm nay phải làm một loại giấy da dê không thấm nước, hắn đã hưng phấn đến nỗi nguyên đêm không ngủ được. Hôm nay trời vừa sáng hắn đã bật ngồi dậy dặn người lột da dê. Bây giờ trò hay sắp bắt đầu, phu nhân nói muốn đào hố, vậy hắn chắc chắn sẽ lập tức tìm người đến, cam đoan sẽ khiến phu nhân vừa lòng.

“Ừ, trước đào một cái thôi. Chờ ta xem tình huống, thấy được thì mới đào hố thứ hai.”

“Dạ, phu nhân!” Thanh Thư lập tức lớn giọng lĩnh mệnh, sau đó hô với những nam phó đã chờ sẵn gần đó “Mọi người đều nghe rồi đúng không? Bây giờ bắt đầu đào hố!”

“Dạ!”

Sau tiếng đáp lời vang dội là mọi người đồng tâm hợp lực cầm xẻng, khí thế ngất trời mở màn!

Bùi Vũ Khâm vẫn cảm thấy tò mò với tình huống trước mắt “Yên nhi, nàng bảo mọi người đào hố làm gì?”

“Lát nữa chàng sẽ biết. Nguyên ngày hôm nay phỏng chừng chỉ đủ để làm hết công tác chuẩn bị này thôi!” Giang Mộ Yên nhìn mọi người đang bận rộn, vừa mỉm cười vừa nói.

Tuy tốc độ mọi người không chậm, cũng rất nhiệt tình nhưng suy cho cùng thì sức người cũng không thể so với máy móc được. Lát nữa đào hố xong còn phải đập cho đá vỡ rồi đổ nước vào. Chuyện phải làm còn rất nhiều, giờ chỉ mới là bắt đầu thôi.

Hồng Nguyệt cực thính tai vừa nghe đây chỉ mới là bắt đầu thì không biết đã kiếm đâu ra hai cái ghế mang đến.

“Lão gia, phu nhân, nếu không thể làm xong trong nhất thời thì hai người ngồi xuống trước đi. Em đi nhìn xem cơm trưa nay nên chuẩn bị món gì!”

“Em đi đi, ở đây không có chuyện gì. Nếu muốn gì thì ta sẽ gọi em!” Giang Mộ Yên lưu loát phất phất tay.

Hồng Nguyệt liền cúi người lui xuống, chỉ còn lại Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên còn ngồi đó nhìn.

Không lâu sau, Triển Tịch và Nghênh Phong vốn ẩn ở một nơi bí mật gần đó cũng nhịn không được mà đến bên cạnh bọn họ. Sau khi liếc nhìn mọi người đang đào đất khí thế trong sân một cái thì cũng không giấu nổi vẻ hoài nghi.

“Phu nhân, làm vậy thật sự có hể tạo ra loại giấy không sợ nước, không sợ dầu ư? Sao chúng ta cảm thấy có chút nghi ngờ.”

Giang Mộ Yên nghe vậy thì hơi giật mình, một lúc sau mới thè lưỡi, xấu hổ nói “Thật ra trước hôm nay ta cũng chưa từng làm thử. Đây là lần đầu tiên. Nhưng có thử thì mới có thành công mà. Đừng gấp, đừng gấp! Chỉ cần hướng đi là đúng thì quá trình cùng lắm cũng chỉ thử mấy lần thôi!”

“Cái gì? Lần đầu tiên?” Triển Tịch và Nghênh Phong nhịn không được đồng thanh hô lớn.

Mà Bùi Vũ Khâm cũng trố mắt nhìn Giang Mộ Yên. Thấy nàng phân phó Thanh Thư làm này làm nọ lưu loát như vậy, Bùi Vũ Khâm cũng tưởng rằng nàng hẳn là kinh nghiệm đầy mình, ít ra cũng đã làm chuyện tương tự không ít lần. Ai ngờ nghĩ cho đã, nàng lại là lần đầu tiên?