Nhưng mà Bùi Huyền nghĩ sai rồi. Cũng phòng bị vô ích!
Bởi vì đã năm ngày sau hôm Bùi Huyền nhục mạ Giang Mộ Yên trước mặt
mọi người rồi mà Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm chẳng những không làm gì mẹ con bọn họ mà thậm chí còn chẳng gọi hắn qua hỏi lấy một lần, khiến hắn nhịn không được mà hoài nghi không biết chuyện hôm đó có thật sự xảy ra hay không. Nếu có thì sao lại có thể im ắng như bây giờ được?
Nếu đây là một trong những mưu kế của Giang Mộ Yên thì Bùi Huyền thừa nhận, nàng thật sự đã khiến hắn đứng ngồi không yên.
Dù sao hắn không sợ nàng mở miệng hay ra tay đối phó với hắn, chỉ sợ
nàng không có động tĩnh gì như vậy, ngược lại khiến hắn không biết nên
phòng bị thế nào.
Bùi Huyền thậm chí còn thiếu kiên nhẫn nghĩ không biết có nên dứt khoát chủ động đối phó với Giang Mộ Yên hay không.
Cái gì mà lấy tĩnh chế động, làm không khéo ngược lại còn mất cơ hội ra tay trước!
Những lo lắng của Bùi Huyền hiển nhiên đều là dư thừa. Sở dĩ Giang Mộ Yên không đi tìm hắn là bởi vì nàng căn bản không định xử phạt gì Bùi
Huyền hết.
Hôm đó sau khi trở lại Bùi gia, hai người ăn uống xong xuôi, buổi tối lúc nằm trên giường, Vũ Khâm đã nói với nàng những suy tính ban ngày
của hắn.
Vì nàng, nam tử vẫn đang tuổi khỏe mạnh là Vũ Khâm lại nguyện ý trong vòng năm năm dần dần buông tha quyền nắm trong tay toàn bộ sản nghiệp
Bùi gia, từ từ giao cho con cháu đáng tin cậy trong Bùi gia rồi cùng
nàng đi khắp thiên hạ.
Quyết định này, nói thật, đã khiến Giang Mộ Yên hoàn toàn chấn kinh.
Bởi vì nàng biết rõ ý nghĩa và trọng lượng của Bùi gia đối với Bùi Vũ
Khâm. Nàng cũng đã sớm quyết định muốn dùng cả đời để xử lý vô số chuyện làm ăn cùng hắn. Nhưng không ngờ Bùi Vũ Khâm lại vì nàng mà định buông
tay cho sản nghiệp hắn đã vất vả hơn hai mươi năm gây dựng.
Giang Mộ Yên im lặng không nói câu nào suốt một nén nhang. Xoay người đứng dậy châm đèn nhìn thẳng vào mắt Bùi Vũ Khâm, sau khi xác định hắn
thật sự không phải nói giỡn thì Giang Mộ Yên vẫn nhớ lúc đó nàng phản
đối kịch liệt cỡ nào.
“Vũ Khâm, vì sao? Ta không đồng ý! Chàng không cần phải làm
vậy vì ta. Cùng lắm cũng chỉ là mấy câu nói của Bùi Huyền mà thôi, chàng thật sự nghĩ ta yếu ớt như vậy, ngay cả chút chuyện đó cũng không chịu
nổi sao?”
“Yên nhi, nàng nghe ta nói!”
“Ta không nghe. Ta chỉ nhớ chàng từng nói rằng Bùi gia không chỉ là Bùi gia mà còn là cả sự nghiệp lẫn tâm huyết của chàng. Bao
nhiêu năm qua chàng vất vả kinh doanh một Bùi gia suy tàn thành như bây
giờ là phải tiêu phí biết bao tâm huyết cùng cố gắng mới có được thành
quả ngày hôm nay. Bây giờ chàng lại nói vậy là sao?”
“Yên nhi, nàng đừng kích động, nghe ta nói, ta thật sự có lý do của riêng ta!
Phải, ta đã từng nói với nàng vì ta là Bùi Vũ Khâm, phải phụ
trách tất cả những người làm công dựa vào Bùi gia kiếm cơm, phụ trách
trăm ngàn gia đình của họ. Ta không thể vì nàng mà buông tha cho cả gia
nghiệp, không thể mang nàng dạo chơi tứ hải, chu du khắp nơi!
Nhưng mà Yên nhi, suy nghĩ như vậy là đúng, nhưng cũng là sai!”
Lúc Bùi Vũ Khâm nói những lời này, biểu tình vô cùng nghiêm túc “Ta sai ở chỗ đã quá đề cao bản thân. Ta đã đưa Bùi gia lên một vị trí rất
cao, nhưng vậy không có nghĩa là sau ta, con cháu Bùi gia không có ai
tài giỏi để có thể dẫn dắt khiến Bùi gia càng huy hoàng hơn. Hơn nữa ta
cũng đã quên mình chỉ là một con người chứ chẳng phải thần tiên, cuối
cùng cũng sẽ có một ngày già yếu, bệnh tật, tinh lực không đủ. Mà đến
lúc đó, Bùi gia cũng phải giao cho đời tiếp theo. Nhưng nếu hiện tại
không bắt đầu bồi dưỡng thì đến ngày đó, Bùi gia này không phải sẽ tiêu
tan sao?
Nàng có nhớ đã từng nói với ta rằng một người dù có khả năng
lớn đến đâu đi nữa thì tinh lực và năng lực của người đó suy cho cùng
vẫn là hữu hạn. Nhưng nếu có một nhóm người có khả năng hợp tác với nhau thì sức mạnh của bọn họ còn lớn hơn người tài giỏi nhất rất nhiều.”
Giang Mộ Yên nhíu mày “Ta đúng là có nói, nhưng như vậy thì
thế nào. Ta không thấy cái đó có liên quan gì đến chuyện chàng nói năm
năm sau giao Bùi gia cho người khác.”
“Yên nhi, đó là bởi vì ta đột nhiên hiểu được thật ra cuộc
sống của con người rất ngắn ngủi, nhưng những thứ đáng giá quý trọng lại quá nhiều. Nếu thứ nào cũng muốn thì người ta phải chia cuộc sống hữu
hạn của mình thành rất nhiều phần nhỏ. Đến một ngày già đi, nghĩ rằng
mình có rất nhiều ký ức tốt đẹp nhưng nếu suy nghĩ cho kỹ thì trong một
đống lớn các thứ đáng giá đó, chuyện và người quý trọng nhất, nên được
phân nhiều thời gian nhất lại chỉ có một ít mà thôi.
Ta nghĩ như vậy chắc sẽ vô cùng tiếc nuối.
Yên nhi, hai mươi năm trước của ta đều đã cống hiến cho Bùi
gia. Giờ Bùi gia trong tay ta tuy không dám nói là trên đỉnh huy hoàng
nhưng cũng miễn cưỡng xem như vững mạnh. Dưới tình huống này, ta còn
muốn đưa Bùi gia đến đâu nữa? Trước đây ta chưa từng hỏi bản thân như
vậy nhưng hôm nay đã suy nghĩ suốt một buổi chiều. Sau đó ta phát hiện,
dã tâm, ý chí của ta năm đó giờ đã biến thành một loại trách nhiệm,
nhưng trách nhiệm này không phải chỉ có ta mới gánh được. Bùi Phong cũng vậy, Bùi Ngu, Bùi Huyền cũng thế, thật ra bọn chúng đều là những hạt
giống không tệ. Trước đây ta nghĩ chúng không hứng thú với kinh thương
nên không miễn cưỡng, giờ xem ra chưa hẳn là vậy.
Giờ Dạ Tập đã rời khỏi Bùi gia, thông qua cố gắng của chính
mình mà cũng có được chút thành tựu. Đây là minh chứng cho việc bọn
chúng không phải không có thiên phú kinh doanh, chỉ cần ta cho chúng cơ
hội và áp lực ở mức nhất định thì chắc chắn năm năm sau, mỗi người trong chúng đều có thể trở thành Bùi Vũ Khâm thứ hai, thứ ba. Không phải sao?
Nhưng còn thanh xuân của nàng và ta, vừa đi là sẽ không trở
lại. Thời gian là thứ rất tàn khốc. Ta muốn có thêm nhiều thời gian cùng với nàng, không cần phải lo lắng xem kế hoạch trước đây có tiếp tục hay không nữa.