“Huống chi vẻ mặt của nữ nhân Vân Ái Liễu kia là chột dạ, ai
cũng nhìn ra sự bất thường của ả. Các ngươi không tìm ả mà lại tìm đến
ta, đây là lí do gì vậy?”
Lâm Quỳnh Hoa tự nhận nhũ mẫu ra tay sạch sẽ, hoàn toàn không dấu
vết, cho nên lúc này không hề sợ Bùi Vũ Khâm tìm được nhược điểm, nhưng
sắc mặt nhũ mẫu lại vô cùng khó coi.
Đồng thời, Vân Ái Liễu bị nàng lôi vào thì sắc mặt cũng lập tức từ tái nhợt mà chuyển sang đỏ bừng vì giận dữ.
“Lâm Quỳnh Hoa, ngươi đừng ngậm máu phun người. Hôm đó ta
thấy ánh mắt độc ác của ngươi nên mới kéo Huyền nhi theo đi cùng, đề
phòng bị ngươi ám toán. Quả nhiên hôm nay ngươi thật sự đẩy tội danh đó
lên đầu ta. Ngày đó ta và Huyền nhi luôn ở cùng nhau, rất nhiều người có thể làm chứng. Chúng ta căn bản còn chưa từng bước đến gần sương phòng
của phu nhân và lão gia nữa là.”
Vân Ái Liễu tức giận vô cùng, cố gắng giải thích đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.
“Buồn cười! Chẳng lẽ ta và Ngu nhi có đến gần sương phòng lão gia hay sao? Ta cũng có rất nhiều người có thể chứng minh rằng ta chưa
từng đặt chân đến sương phòng nửa bước!”
Lâm Quỳnh Hoa cũng không chút chật vật bộp lại một câu.
Tần Hồng Diệp vừa rồi còn vì chuyện Bùi Vũ Khâm muốn bọn họ dọn đến
viện phía Tây ở mà cố gắng chống chế, lúc này thấy Bùi Vũ Khâm và con
mình đã đến đây, hơn nữa còn có một nam nhân nàng chưa gặp bao giờ. Ánh
mắt rõ ràng như cùng chung mối thù nhìn Lâm Quỳnh Hoa của ba người khiến nàng biết, không phải ai trong bọn họ cũng vô tội mà thật sự có kẻ là
hung thủ. Có điều không ngờ hung thủ lại là Lâm Quỳnh Hoa vẫn luôn thản
nhiên, nhìn có vẻ quang minh chính đại hơn bất cứ người nào. Đúng là tâm địa rắn rết!
Vì vậy, Tần Hồng Diệp tất nhiên cũng sẽ không ra mặt lung tung để bị
văng miểng mà liền yên lặng lui sang một bên đợi Bùi Vũ Khâm xử lý.
“Lâm Quỳnh Hoa, xem ra ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi!”
Bùi Vũ Khâm cũng không thừa lời nữa, nói xong câu này liền nhẹ nhàng vỗ tay mấy cái.
Lập tức Triển Tịch và Nghênh Phong bước ra ngay từ sau lưng Bùi Vũ
Khâm, trong tay còn mang một lư đựng huân hương vẫn chưa đốt. Phía sau
còn một nam phó vạm vỡ ôm một cái thùng gỗ lớn, ở trên còn được đậy bởi
tấm sắt rất nặng.
Lâm Quỳnh Hoa cùng nhũ mẫu vừa thấy được lư hương kia thì sắc mặt liền thay đổi.
“Tất cả nữ quyến đều lui về sau ba trượng*!” Hướng Nhật lớn tiếng nói.
*(R: 1 trượng cỡ 3m3 á, 3 trượng là chừng 10m).
Gần như tất cả nha hoàn đều giúp đỡ chủ tử của mình lui về sau ngay
lập tức, cả Lí Tương Vân bị trói trên giá cũng được người ta đỡ dời đi.
Lâm Quỳnh Hoa và nhũ mẫu tất nhiên cũng định lui về phía sau, nhưng lại bị Triển Tịch và Nghênh Phong ngăn cản.
“Nếu nhị tẩu chắc chắn chuyện này không liên quan đến mình
như vậy thì tốt quá rồi. Chỉ cần làm một thí nghiệm nhỏ liền biết lời đó là thật hay giả ngay. Ở đây có một thùng gỗ, kín kẽ tuyệt đối, hai mặt
trong ngoài đều được phết dầu trẩu*, đảm bảo tuyệt đối không thấm nước
cũng không thông khí.”
“Trong thùng có đủ không khí để người ở bên trong không bị
ngộp chết trong một nén nhang. Ta sẽ để Triển Tịch đốt hương rồi bỏ vào
thùng gỗ, mời nhị tẩu cùng nhũ mẫu của tẩu cùng nhau vào trong nghỉ ngơi một nén hương.
Đương nhiên, miếng sắt rất nặng này cũng sẽ đè lên trên để chắc chắn rằng nhị tẩu và nhũ mẫu sẽ không bước ra giữa chừng.
Đợi sau một nén nhang, nếu nhị tẩu và nhũ mẫu còn có thể đúng lý hợp tình nói chuyện Yên nhi sẩy thai không liên quan đến hai người
thì ta đây liền không hoài nghi nhị tẩu hay bất cứ ai trong nhà nữa, thế nào?”
Lúc Bùi Vũ Khâm nói đến đây, trên mặt còn mang nụ cười nhìn có vẻ rất vô hại. Nhưng ý cười kia lại không hề chạm đến đáy mắt, nhìn thế nào
cũng khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Nhũ mẫu lúc này đã ‘bịch’ một tiếng ngã ngồi xuống đất, vừa định mở
miệng đã bị Lâm Quỳnh Hoa xoay người bắn cho một ánh mắt nghiêm khắc làm kinh sợ không dám nói, nhưng ai cũng có thể nhìn ra sự chột dạ đến phát lạnh trên mặt bà ta.
Nhưng cho dù đã rơi vào tình huống như vậy, Lâm Quỳnh Hoa vẫn không ngừng chống chế “Dựa vào đâu mà muốn chúng ta bước vào thùng gỗ này? Trừ phi ngươi đưa
ra chứng cớ chứng minh chúng ta chính là hung thủ đã hại Giang Mộ Yên,
nếu không, chúng ta sẽ không vào!”
“Nhị tẩu cần gì phiền toái như vậy, muốn chứng cớ không phải
dễ dàng sao? Chỉ cần các ngươi có thể ở trong thùng gỗ này đủ một nén
hương rồi bình an bước ra thì cho dù các ngươi thật sự là hung thủ, Bùi
Vũ Khâm ta cũng sẽ không cho phép ai hoài nghi nữa, huống chi nếu các
ngươi không là hung thủ thì chẳng phải lại càng tốt hơn sao?”
(R: nói thiệt chứ tui k thích cách làm này nge, k thuyết phục gì hết trơn -_-. Hay mục đích bạn Khâm là quánh đòn tâm lý ??).
Bùi Vũ Khâm nói lời này với vẻ ôn nhuận, nhẹ nhàng, nhưng vừa nói
xong, Bùi Phong và Hướng Nhật cũng đồng thời nhấc chân bước về phía Lâm
Quỳnh Hoa và nhũ mẫu.
Nhũ mẫu thấy vậy lại càng đổ mồ hôi như tắm, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Lâm Quỳnh Hoa biến sắc, Bùi Ngu thân là con nàng lúc này cũng không
thể đứng yên nhìn hành động chẳng khác nào ép buộc mẫu thân mình của
thúc thúc nữa, liền bước ra chắn trước mặt Lâm Quỳnh Hoa “Thúc
thúc, có phải có hiểu lầm gì hay không? Mẫu thân đó giờ tuy điêu ngoa
nhưng cũng không đến mức làm ra chuyện hại thẩm thẩm sẩy thai đâu. Xin
thúc thúc điều tra rõ ràng hơn.”
Lâm Quỳnh Hoa nãy giờ vẫn vờ ra vẻ điếc không sợ súng, lúc này nghe
Bùi Ngu vì cầu tình thay mình mà gọi tiện nhân Giang Mộ Yên kia là thẩm
thẩm thì lại nhịn không được mà rống lớn.
“Ngu nhi, tránh ra, ai là thẩm thẩm của con chứ? Đừng có gọi
bậy, lại càng không nên vì một tiện nhân không biết xẩu hổ mà đi cầu
người ta.
Bùi Vũ Khâm, nếu ngươi đã nhất quyết khẳng định chúng ta là
hung thủ, muốn chúng ta vào thùng để chứng minh sự trong sạch thì ta đây sẽ kéo Vân Ái Liễu, Tần Hồng Diệp vào chung luôn!”
Lâm Quỳnh Hoa nàng là loại người như vậy, chết cũng sẽ không chịu
thiệt. Cho dù hôm nay nhất định phải bị vạch trần, bại ở đây thì nàng
cũng muốn kéo theo vài cái đệm lưng.
Tần Hồng Diệp cùng Vân Ái Liễu nghe vậy lập tức biến sắc.
Tuy không rõ rốt cuộc Bùi Vũ Khâm để cái gì trong lư hương kia nhưng
bọn họ cũng biết nếu đã có thể khiến Giang Mộ Yên sẩy thai thì đó chắc
chắn sẽ không phải là thứ gì tốt.