Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 337: Sát khí




Edit: Ring.

“Lợi hại vậy? Thật sự là hoàn toàn không thể tra ra manh mối sao?”

Lâm Quỳnh Hoa cũng là lần đầu tiên mới biết thì ra loại cỏ xanh thoạt nhìn rất bình thường của nương nàng năm đó lại có công dụng đáng sợ như vậy.

Giả sử như nếu có người dùng thứ này ám hại chính nàng, phỏng chừng nàng cũng sẽ chết một cách mơ hồ, hoàn toàn không biết lí do vì sao.

Năm đó, nương chính là dựa vào thứ này mà trừ bỏ lần lượt tất cả những nữ nhân như cái gai trong mắt của cha sao?

“Nếu độc tính của thứ này mãnh liệt như vậy thì vì sao lại nói là đặc biệt có công dụng làm tuyệt tự? Người đã chết tất nhiên là phải tuyệt tự rồi, đó cũng xem như công dụng sao?”

“Đương nhiên không phải. Điểm đặc biệt của tam tuyệt thảo nằm ở chỗ nó là một loại cây chí âm, không thích ánh mặt trời mà lại ưa nơi âm u, ẩm ướt. Mà tập tính sinh trưởng như vậy cũng khiến cho dược tính của nó trở nên vô cùng đặc biệt. Phơi nắng xong đốt thành tro trộn với huân hương thì nó chỉ có hại với nữ tử, còn với nam tử thì một chút cũng không có.

Nói cách khác, cho dù đến lúc đó, lão gia ở chung một phòng với Giang Mộ Yên, Giang Mộ Yên hít phải tam tuyệt thảo này, chết ngay trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không hoài nghi là huân hương có vấn đề, bởi vì bản thân hắn cũng ở trong phòng, cũng ngửi được huân hương đó nhưng lại không có việc gì.

Nhưng nếu là trộn bột phấn tam tuyệt thảo này vào rượu cho nam tử uống thì sẽ gây tuyêt tự. Sau khi nương ngài đã quá thất vọng với lão gia liền dứt khoát trộn bột phấn tam tuyệt thảo vào rượu của hắn, cho nên sau này vô luận cha ngài có bao nhiêu phòng thê thiếp cũng không thể khiến bọn họ mang thai.”

Lâm Quỳnh Hoa nghe vậy thì trợn mắt ngạc nhiên, hơn nửa ngày mới nói được một câu “Tam tuyệt thảo quá ác độc!”

“Đúng vậy, rất ác độc!”

Nhũ mẫu cũng cảm khái gật đầu “Lần này nếu không phải phu nhân ngài không thể không bí quá hóa liều nhất quyết loại trừ Giang Mộ Yên thì nhũ mẫu cũng tuyệt đối không đề nghị ngài dùng thứ này, dù sao nó cũng quá ác độc.”

Lâm Quỳnh Hoa vốn còn mấy phần do dự, nghe nhũ mẫu cảm khái như vậy thì ngược lại nháy mắt lấy lại tinh thần, trên mặt lập tức biến trở lại vẻ âm hiểm.

“Nhũ mẫu, bà nói đúng, thật sự là bí quá hóa liều, cho nên vì sự vinh hoa phú quý, vì sự thoải mái an nhàn của chúng ta sau này, tiểu gian nhân Giang Mộ Yên đó không thể không trừ!”

Lâm Quỳnh Hoa nói xong liền sực nhớ ra một vấn đề quan trọng, sắc mặt liền thay đổi, nàng vội hỏi “Nhũ mẫu, ta nhớ loại cỏ kia sau khi nương mất đã đốt sạch sẽ theo di ngôn của người rồi. Giờ cũng đã hơn hai mươi năm, chúng ta lại không có hạt giống hay bột phấn của nó, bà bảo ta đi giết con tiểu gian nhân kia như thế nào đây?”

Nhũ mẫu hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói ra “Đúng vậy, tiểu thư năm đó đúng là đã bảo chúng ta nhổ hết tam tuyệt thảo đem đi đốt sạch sẽ, nhưng mà sau đó ta nghĩ thứ hữu dụng như vậy, để nó tuyệt tích cũng thật sự quá đáng tiếc cho nên liền vụng trộm dùng khăn gói lại một ít bột phấn tam tuyệt thảo giấu đi. Giờ tuy hơn hai mươi năm đã qua, ta theo phu nhân ngài đi khắp bốn phương, bột phấn tam tuyệt thảo tuy có tổn thất chút đỉnh nhưng vẫn còn. Mà lượng bột phấn còn lại này, ta tính hẳn là vừa vặn đủ để giết chết con tiểu gian nhân Giang Mộ Yên kia một cách thần không hay, quỷ không biết. Qua lần này, tam tuyệt thảo sợ là sẽ thật sự tuyệt tích.”

Lời nhũ mẫu nói khiến Lâm Quỳnh Hoa mừng rỡ, nhất thời cười ra tiếng “Thật tốt quá, nhũ mẫu, bà làm đúng lắm! Được, cứ làm theo ý của nhũ mẫu đi. Lần này phải xử lí triệt để Giang Mộ Yên kia, ta không muốn thấy gương mặt hồ mị của nó thêm lần nào nữa!”

~

Giang Mộ Yên hồn nhiên không biết chuyện mình đuổi ba tiên sinh phòng thu chi kia lại bức ra sát khí của Lâm Quỳnh Hoa, lúc này vẫn đang tập trung kiểm kê tài sản, thu chi ở khố phòng. Hồng Nguyệt cùng Thanh Thư thì lại làm trợ thủ, đứng ngay phía sau nàng hầu hạ.

Bản thân Giang Mộ Yên không ngừng gảy bàn tính, khiến Thanh Thư nhìn thấy thì hâm mộ không thôi, nghĩ không biết khi nào phu nhân mới có thể chân chính bắt đầu dạy hắn học tính toán.

Mà Bùi Vũ Khâm cùng Thương Tử Đồng lúc này thì đang ngồi trong thư phòng của Bùi Vũ Khâm ở Vị Vũ Lâu. Sau khi Bùi Vũ Khâm chuyển đến Lưu Vân tiểu trúc ở, thư phòng này đã trống trải hơn nhiều, trên giá tuy vẫn còn không ít sách nhưng những quyển hắn hay xem đã không còn ở đây. So với tình trạng có vô số sổ sách, tràn đầy mùi làm ăn trước kia thì thư phòng bây giờ mới thật sự có mấy phần cảm giác của thư phòng chân chính.

Về chuyện mấy tiên sinh phòng thu chi bị đuổi khỏi phủ, giờ còn đang đại náo ngoài cửa đã có người đến báo cho hắn. Mà mục đích đến báo tất nhiên là hy vọng hắn có thể ngăn cản quyết định của Yên nhi. Nhưng mà –

Khóe miệng Bùi Vũ Khâm nhịn không được hiện lên ý cười cực độ dung túng. Yên nhi của hắn chưa bao giờ cố ý gây chuyện, mỗi quyết định nàng ra, hắn đều tin tưởng đó là quyết định tốt nhất với hắn cũng như với toàn bộ Bùi gia.

Bây giờ bất quá mới chỉ đuổi đi vài tiên sinh cậy già lên mặt mà thôi, cho dù nàng đuổi sạch người trong phủ đi nữa, hắn cũng sẽ không nghi ngờ quyết định của nàng.

Đã sớm nói rằng khi lựa chọn nàng làm bạn đời, Bùi Vũ Khâm hắn cũng đã trao cho nàng toàn bộ con người, bao gồm cả tâm của hắn. Cho nên chuyện hắn có thể làm là ủng hộ Yên nhi chứ không phải ngăn cản hay quấy nhiễu nàng.