Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 312: Chúng ta về đi




Edit: Ring.

“Làm giấy?” Bùi Vũ Khâm và Triển Tịch kinh ngạc đồng thanh.

Giang Mộ Yên lại khẳng định gật đầu “Đúng vậy, làm một loại giấy không thấm nước, không dễ hư, lại càng không dễ rách mà còn có thể lưu trữ lâu dài.

Vũ Khâm, chàng có muốn một tờ giấy không dễ bị nước hay ngoại lực tác động làm rách để vẽ bản đồ của chàng hay không?”

Bùi Vũ Khâm tất nhiên là gật đầu “Yên nhi, nàng làm được sao? Dùng cái gì? Chẳng lẽ là đá núi Bạch Nham này sao?”

“Đương nhiên không chỉ đá thôi, còn nhiều thứ khác nữa. Bất quá đá này là thành phần quan trọng nhất. Nếu không có đá vôi thì chắc chắn là làm không được.”

Giang Mộ Yên hiểu ý nở nụ cười, nghĩ đã có bút lông ngỗng rồi thì đương nhiên không thể thiếu giấy da a. Chỉ là lúc trước ở Bùi gia vẫn chưa có đủ điều kiện để làm giấy da chính là nước vôi. Nhưng bây giờ thì khác, dãy Bạch Nham ở đây toàn bộ chính là đá vôi tinh khiết, còn sợ không có vôi sao?

Mà chỉ cần có vôi thì nàng muốn làm bao nhiêu giấy da cũng được.

“Yên nhi, thật sự có loại giấy như vậy sao? Đó là giấy gì?”

Bởi vì Triển Tịch cũng là người có thể tin tưởng cho nên Bùi Vũ Khâm cũng không phòng bị gì mà lập tức hỏi Giang Mộ Yên.

Trong lòng Giang Mộ Yên cũng rất tôn kính hai vị đại hiệp đã bảo vệ cho Bùi Vũ Khâm hơn mười năm này, bây giờ tuy Nghênh Phong không có đây nhưng đối với Triển Tịch, Giang Mộ Yên cũng không có ý giấu diếm, liền tự nhiên nói “Giấy da dê!”

“Giấy da dê? Yên nhi là nói da dê cũng có thể làm giấy sao?”

Lại thêm một điều mới mẻ nữa, Bùi Vũ Khâm lần nữa kinh ngạc không thôi, Triển Tịch cũng vậy.

Giang Mộ Yên mỉm cười gật đầu “Đúng vậy, chính là da dê. Haha, Vũ Khâm, Triển tiên sinh, hai người rất kinh ngạc đúng không? Đừng quá bất ngờ, chờ khi về đến Phỉ Thúy thành, không lâu sau ta sẽ chứng minh cho hai người thấy.

Được rồi, Vũ Khâm, chúng ta có thể đi rồi!”

Cuối cùng cũng xác nhận được suy nghĩ trong đầu, Giang Mộ Yên mang theo tâm tình vui vẻ vô cùng chủ động yêu cầu rời đi.

Ngược lại là Bùi Vũ Khâm vốn một mực muốn đi sớm thì lúc này lại mang mấy phần suy nghĩ, trầm mặc mà ít đi một chút sốt sắng ban đầu.

“Vũ Khâm, chàng sao vậy? Chàng là đang trách ta không giảng giải cụ thể quá trình chế tạo giấy da cho chàng nghe sao?”

“Không, Yên nhi. Ta là đang suy nghĩ. Quen biết được nàng, thật sự là phúc phận không biết đã tu luyện mấy đời của ta. Nàng đã cho ta biết, cho dù chỉ là một tảng đá này, nó cũng không phải bình thường! Ta cảm thấy hổ thện vì đã từng tuổi này, kinh nghiệm như vậy mà vẫn –”

“Vũ Khâm, không cho nói nữa. Chàng cũng biết ta không thích nghe mấy lời này mà. Ta nói với chàng những điều đó không phải để chàng cảm thấy tự ti, hổ thẹn. Chúng ta chỉ khác nhau ở những gì được học mà thôi.

Nếu chàng ở vào hoàn cảnh trước kia của ta, bằng trí thông minh tuyệt đỉnh trời sinh của chàng thì chắc chắn sẽ càng xuất chúng hơn, không kém ta chút nào.

Lại nói tiếp, cho dù ta biết thêm nhiều kiến thức linh tinh đó nữa thì cũng có tác dụng gì đâu? Ngồi nói không bằng làm thử. Ta chỉ biết nói mà thôi. Rất nhiều chuyện, với năng lực bản thân ta căn bản là làm không được, cho nên ta cần phải nói ra để chúng ta cùng cố gắng đạt được.

Mà người chỉ ngồi nói là ta tuyệt không vất vả. Vất vả nhất là chàng, người đứng sau ta, ủng hộ ta, tín nhiệm ta một cách vô điều kiện.

Cho nên nếu chàng còn nói như vậy nữa, sau này ta liền ở nhà giúp chồng dạy con, không bao giờ nói thêm câu nào về những chuyện mà thân làm thê tử không nên can thiệp nữa. Ta chỉ muốn chàng vui vẻ, muốn chàng mỗi ngày đều thoải mái tinh thần mà thôi.”

“Yên nhi, ta sai rồi. Ta không nên nói những lời xem nhẹ bản thân như vậy. Ta không có ý đó. Đi, chúng ta lên xe ngựa rồi trở lại bến tàu đi. Chi tiết cụ thể chế tạo giấy da như thế nào, Yên nhi cần ta làm cái gì, chờ lên xe ngựa, Yên nhi sẽ nói rõ với ta được không?”

“Được!” Giang Mộ Yên sau khi xác định Bùi Vũ Khâm đã thật sự hối hận thì nhất thời trong lòng cũng yên tâm không ít, vội vàng gật đầu đồng ý, sau đó liền đi về phía xe ngựa, có điều mới đi được mấy bước, nàng đã cảm giác trên chân đột nhiên nhói đau.

“Sao vậy? Yên nhi?”

“Vũ Khâm, đế giày của ta hình như bị đá làm rách rồi, hơi đau!”

“Cái gì?”

Bùi Vũ Khâm nghe vậy, nháy mắt đã ôm ngang Giang Mộ Yên, vừa nhanh chóng đi đến xe ngựa, vừa nhịn không được nhẹ giọng trách cứ “Mới rồi bảo nàng chạy chậm một chút, nàng lại không nghe. Cũng không nghĩ lại xem trên chân mình là đang mang giày thêu làm từ vải mỏng! Nhà đầu Hồng Nguyệt kia cũng thật là. Biết đi ra ngoài mà cũng không chuẩn bị đôi giày thích hợp để đi đường cho nàng……”

Mãi đến khi đến xe ngựa, ngồi vào trong, xe cũng đã bắt đầu chạy về rồi mà Giang Mộ Yên vẫn còn bị Bùi Vũ Khâm niệm không dứt, thật sự là cách biệt một trời một vực với bộ dạng thong dong, ôn nhuận thường ngày của hắn.

Bất quá Bùi Vũ Khâm như vậy lại khiến Giang Mộ Yên rất thích. Bởi vì nàng biết rõ, nam tử vốn không dính chút khói lửa nhân gian này là vì để ý nàng nên mới có thể trở nên ấm áp đến vậy, khiến người ta không còn cảm thấy hắn mơ hồ như thần tiên trên trời nữa.

Không để ý Triển Tịch đang ngồi cạnh cửa xe, Giang Mộ Yên chủ động nhào vào lòng Bùi Vũ Khâm, đưa bàn tay mềm mại chặn cái miệng vẫn còn đang niệm không ngừng của hắn “Vũ Khâm, ta sai rồi! Ta cam đoạn không có lần sau!”