Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 300: Có thể ăn




Edit: Ring.

Mà một phần thuốc hôm qua Bùi Vũ Khâm hít phải đã sớm hết tác dụng sau một giấc ngủ ngon, giờ hắn đã khôi phục hoàn toàn sức lực, đang vươn hai tay ôm eo Giang Mộ Yên, để nàng không bị ngã xuống. Nhìn thấy ánh mắt còn chưa hoàn toàn tỉnh táo của kiều thê, trong lòng hắn lại dâng lên tình yêu mãnh liệt.

“Yên nhi, chào buổi sáng!”

“Vũ Khâm, chào buổi sáng!”

Giang Mộ Yên theo bản năng nói lời chào với Bùi Vũ Khâm, sau đó mới từ từ thanh tỉnh lại, nhất thời liền nhớ đến cảnh tượng hôm qua. Lúc này, trên gương mặt kiều diễm tuyệt mĩ đó tựa như nổi lên một đóa hoa đỏ động lòng người, sắc đỏ lập tức lan ra khắp khuôn mặt.

Dung nhan xinh đẹp không sao tả xiết kia khiến Bùi Vũ Khâm nhìn mãi không chán.

“Yên nhi, nàng thật đẹp!”

Giang Mộ Yên cũng không đáp lời, dứt khoát vùi đầu vào khuôn ngực trắng như bạch ngọc của Bùi Vũ Khâm, đồng thời cũng đưa tay đánh nhẹ hắn một chút.

Động tác này động đến phần thắt lưng đã mệt nhọc một buổi tối khiến Giang Mộ Yên nhất thời nhịn không được hít mạnh một hơi. Mà ngay sau đó, nàng liền phát hiện ở phần eo mình có một đôi bàn tay ấm áp đang nhẹ nhàng xoa bóp, lực đạo không mạnh không yếu mà vừa đúng.

“Yên nhi, thắt lưng phải không? Hôm qua vất vả Yên nhi của ta rồi, bất quá ta rất vui vẻ, từ lúc chào đời đến giờ đó là lần đầu tiên ta cảm thấy vui như vậy. Yên nhi, cảm ơn nàng!”

Nghe lời nói chân thành của Bùi Vũ Khâm, Giang Mộ Yên vốn còn đang cảm thấy xấu hổ liền ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đang tràn ngập tình yêu của hắn, nhẹ giọng nói “Vũ Khâm, ta, ta cũng vậy!”

“Nha đầu ngốc!”

Bùi Vũ Khâm nhìn bộ dáng yêu kiều của nàng, sau đó hôn lên trán một cái, mới hỏi “Đã đói bụng chưa? Muốn ngồi dậy ăn chút gì hay không?”

Giang Mộ Yên ngượng ngùng gật đầu “Ừm, đúng là đói bụng!”

Hôm qua tuy Hồng Nguyệt có mang đồ ăn đến cho nàng nhưng mà ‘vận động’ một buổi tối, cộng thêm lại ngủ suốt một ngày, chút năng lượng đó đã sớm bị tiêu hao hết, giờ làm sao có thể không đói cho được?

Bùi Vũ Khâm vừa kéo chăn quấn chặt lấy mỗi tấc da thịt của Giang Mộ Yên vừa cao giọng hô với ngoài cửa “Thanh Thư, Hồng Nguyệt!”

Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt vẫn luôn vừa chờ đợi vừa lén rảnh rỗi nửa ngày ngoài hành lang nghe trong phòng có động tĩnh thì liền đến bên cạnh cửa, quả nhiên nghe Bùi Vũ Khâm gọi lớn.

“Lão gia, có Thanh Thư/Hồng Nguyệt!”

“Hai ngươi vào đây đi!” Bùi Vũ Khâm cất giọng.

Giang Mộ Yên nghe Bùi Vũ Khâm gọi bọn họ vào, tuy biết Bùi Vũ Khâm đã che kín cho nàng nhưng thiên tính dễ xấu hổ của nữ tử vẫn khiến nàng nhịn không được nhanh chóng rút đầu vào ổ chăn.

Bùi Vũ Khâm thấy vậy thì nhịn không được cười ra tiếng, cũng không bắt buộc nàng ló mặt ra.

Mà Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt đẩy cửa vào phòng, chỉ mơ hồ nhìn thấy chăn đắp sau màn giường chứ cũng không rõ ai trong hai vị chủ tử.

“Thanh Thư, cho người chuẩn bị nước tắm, ta cùng phu nhân muốn tắm rửa. Hồng Nguyệt, ngươi nhanh đến phòng bếp cho người chuẩn bị đồ ăn, chúng ta tắm rửa xong sẽ ra dùng cơm ngay!”

“Dạ, lão gia. Thanh Thư/Hồng Nguyệt lập tức đi chuẩn bị!”

Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt nhanh chóng lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại rồi đều đi làm theo mệnh lệnh của lão gia.

~

Đợi đến khi hai người tắm rửa xong, ngồi ngay ngắn trước bàn, Giang Mộ Yên đã đói bụng vô cùng. Nàng cũng không khách khí, lập tức bưng chén cơm, bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm.

Bộ dáng đó khiến Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt nghẹn họng nhìn, nghĩ chắc đêm qua lão gia đã hành phu nhân không nhẹ, nếu không, phu nhân cũng đã chẳng giống quỷ đói đầu thai như bây giờ, thậm chí ngay cả lễ tiết cùng giáo dưỡng cơ bản nhất cũng không quan tâm.

Giang Mộ Yên lúc này sao còn bận tâm đến giáo dưỡng nữa chứ, nàng cảm thấy mình sắp đói chết rồi, có lẽ là hôm qua thật sự quá mệt mỏi cho nên hôm nay thức dậy cũng chỉ muốn ăn thôi, nhìn thấy cái gì cũng thèm. Dù sao ăn cơm là chuyện lớn, còn bàn tới cái gì mà nhìn đẹp hay không chứ, no bụng trước rồi tính sau.

Mà Bùi Vũ Khâm vốn cũng cảm thấy đói, giờ nhìn đến Giang Mộ Yên ăn ngon lành, tự nhiên như vậy thì không khỏi cảm thấy càng muốn ăn hơn. Nhất thời hắn cũng cúi đầu ăn ngấu nghiến, thậm chí còn cố ý học theo Giang Mộ Yên. Tuy như vậy giống như có chút không hợp lễ, nhưng mà giờ hắn đang ăn cơm cùng thê tử của mình không phải sao? Cho nên cứ để mấy cái lễ tiết bó tay bó chân đó tạm thời đi gặp quỷ đi thôi!

Không biết có phải do nhân tố tâm lí hay không mà Bùi Vũ Khâm thậm chí cảm thấy đồ ăn hôm nay đặc biệt thơm ngon.

Hai người giống như dân chạy nạn mà ăn cơm, lúc cảm thấy no nê mỹ mãn buông đũa thì đồ ăn trên bàn cũng đã vơi đi tám phần.

Đừng nói Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt muốn dụi mắt nhìn cho rõ mà ngay cả bản thân Bùi Vũ Khâm thấy mình trong lúc vô ý lại ăn nhiều đến vậy cũng nói không nên lời.

Người duy nhất cảm thấy không có gì không đúng cũng chỉ có Giang Mộ Yên.

Nàng ăn uống no nê xong, có vẻ thực thỏa mãn, ngáp một cái mới quay đầu nói với Bùi Vũ Khâm “Vũ Khâm, chúng ta về ngủ tiếp một lát được không? Ta vẫn còn buồn ngủ!”