Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 27: Cười nhẹ như hoa




Edit: Ring.

Vừa bước ra ngoài, không đợi nàng mở miệng nói chuyện, Thanh Thư đã tiến lên hai bước, thi lễ “Tiểu nhân Thanh Thư, thỉnh an thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân, lão gia ở Vị Vũ lâu chờ ngài, ngài xem hiện tại có thuận tiện đi một chuyến với Thanh Thư không?”

Giang Mộ Yên dám nói không tiện sao?

Hiện tại phái người đến mời nàng là gia chủ Bùi gia, là chủ nhân lớn nhất của cái nhà nàng trọng sinh đến này nha.

Hơn nữa còn là cha ruột của ‘vị hôn phu’ Bùi Dạ Tập, ‘cha chồng tương lai’ của nàng, nàng dám nói không sao?

Nghĩ vậy, Giang Mộ Yên chỉ có thể gật đầu “Làm phiền Thanh quản sự đi một chuyến, Mộ Yên sẽ đi theo ngươi.”

Nghe được câu trả lời của nàng, Thanh Thư tựa hồ có vẻ kinh ngạc nhìn Giang Mộ Yên, nhưng rất nhanh đã rũ mắt xuống, tiếp tục cung kính nói “Vậy thiếu phu nhân, mời, cỗ kiệu đã đợi bên ngoài.”

Giang Mộ Yên bị ánh mắt kinh ngạc của Thanh Thư nhìn thì có chút sợ hãi, thầm nghĩ không biết có phải lời nàng vừa nói có chỗ nào không đúng hoặc không phù hợp tính tình Giang Mộ Yên kia hay không? Cho nên ánh mắt Thanh Thư này nhìn nàng mới có thể kì quái như vậy.

Nhưng nếu hắn đã không nói gì, vậy nàng tất nhiên cũng sẽ không vụng về mà hỏi cho ra lẽ, bèn thi lễ với nhị phu nhân cùng Tương di “Bá nương, Tương di, Mộ Yên hôm nay đi trước, lần khác lại đến chỗ bá nương làm thơ ngắm cảnh!”

“Ừ, nếu lão gia đã tìm thì con đi đi. Dù sao chỗ này của bá nương, mỗi ngày con đều đến cũng không sao!” Nhị phu nhân Tần Hồng Diệp cười duyên, ánh mắt khẽ nháy, tựa hồ đang hỏi chuyện sổ sách có ổn không.

Giang Mộ Yên hơi cúi mắt, nhìn thoáng qua tay áo của mình, ám chỉ hai bản sổ sách kia ở ngay trong tay áo của nàng, khiến Lí Tương Vân cùng Tần Hồng Diệp ngạc nhiên không ít.

Hai người thầm nghĩ trong lòng, nha đầu này quả nhiên bắt đầu không tín nhiệm bọn họ, nếu không sao không giấu sổ sách theo cách bình thường mà lại trực tiếp giấu trên người?

Kỳ thực như thế thật sự oan uổng Giang Mộ Yên, nàng nào biết bình thường nếu có người đến thì bọn họ giấu sổ sách như thế nào? Hôm nay nàng làm vậy cũng chỉ là hành động theo bản năng, không ngờ lại khiến hai người Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân hiểu lầm.

Cho nên Giang Mộ Yên hoàn toàn không biết mình vô tình đã uy hiếp Lí Tương Vân cùng Tần Hồng Diệp, sau khi ám chỉ chỗ giấu hai bản sổ sách, ngoài miệng mới ứng tiếng nói “Đa tạ bá nương, Mộ Yên đi.”

Mà trong nháy mắt này, Tần Hồng Diệp và Lí Tương Vân đã nhanh chóng trau đổi với nhau một cái nhìn.

Chỉ nghe Lí Tương Vân cũng nhanh chóng cười nhạt, nhẹ giọng nói “Tốt lắm, nếu lão gia đang chờ thì cũng đừng chậm trễ, vừa vặn ta ra ngoài cũng hơn nửa ngày rồi, nên trở về. Thiếu phu nhân, ta đi với con!”

“Vậy thì tốt quá, mời Tương di!” Giang Mộ Yên cười nhẹ như hoa nói.

Vốn nàng cảm thấy một mình đi gặp gia chủ Bùi gia có chút sợ hãi, hiện tại có Tương di muốn cùng đi, vậy tất nhiên là không thế tốt hơn.

Tuy rằng nàng với Tương di không phải rất quen thuộc, nhưng ít nhất trải qua hơn nửa ngày ở chung, nàng biết Tương di cùng nhị phu nhân là có chuyện nhờ nàng, như vậy chốc nữa nếu có Tương di ở bên cạnh, lỡ như nàng có chỗ nào ứng đối không hợp lễ, ít nhất còn có thể từ biểu tình của Tương di mà suy ra được chút ám chỉ, không phải sao?

Mà nụ cười nhẹ của Giang Mộ Yên vốn là biểu tình thật sự vui mừng, nhưng lọt vào mắt Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân lại bị lý giải thành lúc này nếu bọn họ không làm chút gì cho nàng, nàng liền thật sự không khách khí nữa.

Hai người đều rùng mình trong lòng, xem ra không thể kéo dài nữa!

Mà Giang Mộ Yên lại hoàn toàn không để ý, theo Thanh Thư cùng Tương di rời khỏi Yên Ba đình, ra Phi Hoa viện, lên cỗ kiệu đến chỗ Bùi Vũ Khâm.