Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 250




Edit: Ring.

Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt phát hiện lão gia và tiểu thư bước ra khỏi thư phòng hình như có chỗ nào đó không đúng. Tuy hai người vẫn nắm chặt tay nhưng ánh mắt lại không có mấy lần nhìn nhau, thậm chí không khí cũng có vài phần im lặng. Tình huống này đúng là trước giờ chưa từng có.

Thật ra đã xảy ra chuyện gì? Vì sao chỉ trong thời gian ngắn mà lão gia cùng tiểu thư đều trở nên là lạ?

Nhưng mà chủ tử không nói, làm hạ nhân sao có thể chủ động hỏi được, cho nên Thanh Thư, Hồng Nguyệt cũng chỉ có thể thỉnh thoảng quan tâm nhìn mấy lần trong khi cẩn thận hầu hạ chủ tử dùng cơm.

Trong lòng Bùi Vũ Khâm bối rối không thôi, tinh thần cũng bất ổn. Tuy biết Yên nhi sẽ không vì chuyện này mà không thích hắn nữa nhưng dù sao người nói ra lời khiến nàng khổ sở vừa rồi cũng là hắn. Nếu Yên nhi mắng mấy câu, trách mấy tiếng, trong lòng hắn chắc có thể dễ chịu hơn một chút. Nhưng nàng chính là hiểu lí lẽ như vậy, thậm chí ngay cả một ánh mắt tức giận cũng không có nên Bùi Vũ Khâm mới càng cảm thấy áy náy trong lòng.

Hắn thật sự không phải cố ý.

Bản thân hắn cũng không biết vì sao lúc đó mình lại quên Yên nhi bây giờ đã không phải là Mộ Yên, không phải thiên kim của Trung thư Thị lang Giang Huy Sơn nữa mà là một linh hồn từ dị thế. Không những vậy, hắn còn mù quáng nói ra một câu ‘bảo vật gia truyền nhà nàng’.

Chính Bùi Vũ Khâm cũng muốn tát cho mình mấy bạt tai.

Hai người đều đã ngồi trước bàn cơm nhưng Bùi Vũ Khâm vẫn chưa buông tay trái của Giang Mộ Yên ra. Ánh mắt hắn cũng có vẻ tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại áy náy nhìn nàng.

Giang Mộ Yên thử rút rút tay, không được, nàng liền quay đầu nhìn Bùi Vũ Khâm, lại thấy hắn đang vờ trấn định cầm đũa bằng tay trái.

Không biết là hắn trời sinh ăn cơm bằng tay trái hay như thế nào mà bàn tay cầm đũa kia vẫn có mấy phần thong dong, trầm ổn.

Gắp một miếng măng hầm đã nhừ vào bát Giang Mộ Yên, Bùi Vũ Khâm không nói gì, chỉ dùng ánh mắt hy vọng nàng nếm thử.

Giang Mộ Yên bị bộ dáng im lặng thỉnh cầu của hắn làm cho dở khóc dở cười.

Nam nhân này –

Nàng phải làm sao mới tốt đây?

Ngay cả nhận lỗi, áy náy cũng có thể biểu đạt một cách khéo léo, động lòng người như vậy, khiến trong lòng nàng vốn đã không thể oán hận giờ lại bị hắn chọc cười.

Nàng cúi đầu, hít sâu một hơi, cố gắng khống chế không để mình cười phá lên, nếu không, sợ là sau này không bao giờ thấy bộ dáng như vậy của Bùi Vũ Khâm nữa. Gần như đã hoàn toàn khôi phục tâm tình, Giang Mộ Yên liền cúi đầu ăn măng, che dấu biểu tình của mình.

Hương vị măng rất ngon, bởi vì hầm chung với thịt nên có mùi thịt thoang thoảng, ăn rất vừa miệng, lại không ngấy mỡ. Vừa ăn xong, Giang Mộ Yên còn chưa biết có nên ngẩng đầu lên hay không thì một con tôm đã bóc vỏ lại được thả vào chén nàng. Sau đó lại là canh thịt này nọ. Tóm lại, chỉ cần nàng vừa ăn xong, món tiếp theo liền lập tức được đưa đến, mà Bùi Vũ Khâm lại không gắp cho bản thân đũa nào.

Cuối cùng Giang Mộ Yên cũng cảm thấy đau lòng không thôi. Nam nhân này, trời sinh đã là khắc tinh của nàng.

Cần gì phải xin lỗi? Hắn mới chỉ không quan tâm đến bản thân thôi mà đã khiến trong lòng nàng chịu không nổi rồi.

Giang Mộ Yên ngừng ăn, không nhìn bát của mình nữa. Nàng thở dài một tiếng, sau đó gắp hai món Bùi Vũ Khâm thích ăn bỏ vào chén hắn, nhẹ giọng nói “Đừng chỉ gắp cho ta, chàng cũng ăn đi. Hôm qua nhịn một đêm, hôm nay lại ngủ cả ngày, chàng không thấy đói bụng sao?”

Bùi Vũ Khâm lại không động đũa, chỉ lẳng lặng nhìn đồ ăn trong bát, sau đó lại áy náy nhìn nàng.

“Được rồi, ăn đi, ta không có giận chàng. Thật, quên nó đi!”

Bùi Vũ Khâm vẫn không nói lời nào.

Giang Mộ Yên bó tay, dứt khoát buông đũa, nghiêng người ôm lấy hắn “Được rồi, Vũ Khâm, chàng thật sự muốn khiến ta đau lòng đúng không? Ăn cơm đi, thật, ta biết chàng không phải cố ý, cũng biết chàng phân rõ chúng ra là ai, chỉ là trong lòng ta lúc đó không được thoải mái lắm thôi. Nhưng bây giờ đã tốt rồi, thật. Bởi vì dù sao đi nữa, ta cũng đã thấy chàng không ăn cơm, thấy sự áy náy trong mắt chàng rồi. Chàng rất tốt với ta, sai lầm nhỏ hôm nay là vì chúng ta đều muốn tốt, muốn suy nghĩ cho đối phương nên mới nói lỡ một câu.

Đời người, ai không có lúc phạm sai lầm chứ? Cho nên đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện đâu có nghiêm trọng đến vậy? Ta cũng không phải nữ nhân hẹp hòi đúng không? Nói gì đi, sau đó dùng cơm, hay là trong lòng chàng đang giận vì ta không vui?”

Giang Mộ Yên vừa dứt lời liền nghe tiếng chiếc đũa rơi xuống đất, sau đó lập tức cảm nhận được Bùi Vũ Khâm đang dùng sức ôm lấy mình “Yên nhi, thật xin lỗi!”

“Ngốc quá, ta nhận lời xin lỗi, cũng tha thứ cho chàng. Cho nên đừng để bụng nữa, sau này tốt với ta gấp đôi là được rồi, chàng làm được đúng không?”

Bùi Vũ Khâm dùng sức gật đầu, ủy khuất như một đứa trẻ.

Giang Mộ Yên vui vẻ ôm lại hắn, cười ngọt ngào “Vậy không phải tốt sao? Được rồi, ngoan, ăn cơm trước được không, ta vẫn còn đói đây!”

Nghe vậy, Bùi Vũ Khâm cuối cùng cũng ngượng ngùng buông Giang Mộ Yên ra, có điều đũa của hắn đã rơi xuống đất mất rồi.

Mà Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt thấy lão gia nhà mình không ngờ cũng có một mặt trẻ con như vừa rồi thì đã hoàn toàn choáng váng.

Đây là lão gia của bọn họ sao?

Lúc này thấy hai người đã tách ra nhưng Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt vẫn chưa phản ứng lại mà đưa lên một đôi đũa khác, cả hai chỉ im lặng ngây ngốc nhìn Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm.