Edit: Ring.
Mà những hình điêu khắc tinh xảo phong cách cổ xưa bên ngoài khóa cũng lặn vào trong theo, khiến mặt ngoài cái khóa lúc này trở nên bóng loáng vô cùng.
Mới nhìn thứ này thì tưởng nó là một cái khóa bình thường, không ngờ lại là một cơ quan a!
Giang Mộ Yên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sản phẩm ‘khoa học kỹ thuật’ tinh xảo lại lạ lùng như vậy, cho nên không khỏi kích động đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Khó trách Giang Mộ Yên kia không chút lo lắng giao bảo bối quý trọng như vậy cho một tiểu nha hoàn như Hồng Nguyệt giữ, thì ra chỉ một cái khóa thôi cũng đã có nhiều huyền cơ đến vậy.
Đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ không lo lắng.
Nếu chìa khóa đã xuất hiện, vậy chuyện nàng cần làm là mở ra thử.
Giang Mộ Yên tra chuôi chìa khóa vào ổ, sau đó nhẹ nhàng xoay một chút. Trên mặt cái khóa đồng đỏ vốn bóng loáng liền thay đổi, trồi lên mấy khối nhỏ, trên mỗi khối đều có khắc chữ tí xíu. Nàng cúi đầu nhìn kỹ, sau đó thiếu chút nữa nhịn không được kinh ngạc cười ra tiếng.
Này là cái gì a? Đề thi đúng sai sao?
Nếu thật là vậy thì ít nhất cũng làm cho phức tạp chút đi, tốn nhiều công sức như vậy mà chỉ xuất hiện mấy câu hỏi đơn giản thế này thôi sao? Trí giả cổ đại này thật sự vui tính quá!
Thì ra trên ba khối đồng nổi lên đó đều khắc một câu hỏi, đương nhiên cũng có đáp án, có điều hết hai khối có đáp án sai rồi, chỉ một là đúng.
Cả ba đều là loại câu hỏi toán học đơn giản mà Giang Mộ Yên tùy tiện nhẩm cũng có thể tính ra. Cho nên nàng dễ dàng dùng lực ấn một trong ba khối xuống, quả nhiên lại ‘cụp’ một tiếng nữa, cái chìa khóa dường như lại thụt vào một tầng.
(R: chắc hơi khó hiểu nhưng là vầy. 3 khối đồng nổi lên, mỗi khối đều có 1 bộ câu hỏi và đáp án khác nhau, nhưng chỉ 1 khối có đáp án khớp với câu hỏi. Không phải 3 khối là 3 đáp án cho 1 câu hỏi. Đại loại là vậy.)
Lần này đã có kinh nghiệm, Giang Mộ Yên liền không chút do dự xoay chuôi chìa khóa một lần nữa, sau đó mấy khối đồng nổi vừa rồi liền ẩn xuống, thay vào đó là ba khối khác.
Cũng vậy, trên đó cũng là những câu hỏi toán học, chỉ khác chút đỉnh so với lần trước là nếu mới rồi xem như phép cộng thì bây giờ là phép trừ.
Giang Mộ Yên lại nhanh chóng chọn đáp án chính xác, sau đó chìa khóa lại thụt vào một phần nữa.
Đến lần cuối cùng, toàn bộ chìa khóa đã hoàn toàn giấu vào trong ổ như lúc ban đầu. Lúc này, cái hộp lại phát ra mấy tiếng rất giống như bánh răng chuyển động, sau đó Giang Mộ Yên liền nghẹn họng nhìn chằm chằm cái hòm bắt đầu mở ra từ chính giữa y như tủ sắt gài mật mã trong phim khoa học viễn tưởng của Hollywood. Một lúc sau, nó đã hoàn toàn biến thành một tấm gỗ hình chữ nhật. Giữa tấm ván gỗ, một cái hộp màu đen khác chỉ to bằng phân nửa cái hộp đỏ tía ban đầu lại bày ra trước mắt nàng.
Giang Mộ Yên nhịn không được thấp giọng rên một tiếng “Không phải chứ! Lại là hộp? Ông trời, trong này rốt cuộc là bảo bối gì a? Có cần phải làm ra vẻ thần bí đến vậy không?”
Nhưng than thở xong, Giang Mộ Yên lại không thể không tiếp tục cầm cái hộp đen kia lên, chuẩn bị nghiên cứu lần hai. Tốt xấu gì cũng đã đi đến đây rồi, không lẽ lại bỏ dở giữa chừng?
Bất quá sau khi cầm cái hộp lên, Giang Mộ Yên mới phát hiện nó không có huyền cơ gì, chỉ là một cái hộp gỗ đen bình thường thôi, liền nhẹ nhàng mở ra.
Hiện ra rõ ràng trước mắt nàng là một cái bàn tính tinh xảo màu đen nhỏ. Vừa thấy nó, Giang Mộ Yên ngược lại ỉu xìu xuống.
Suy nghĩ cả nửa ngày, hết cơ quan lại đến hộp gỗ đao thương bất nhập, còn tưởng là bảo bối bí mật gì lắm, ai dè chỉ là một cái bàn tính.
Sớm biết thế thì tốn công tốn sức như vậy làm gì? Tùy tiện bảo Thanh Thư đi lấy một cái cho nàng là được rồi. Hay là bàn tính này có chỗ nào đặc biệt?
Nghĩ vậy, Giang Mộ Yên liền lấy nó ra khỏi hộp quan sát.
Rất đẹp, hơi nặng một chút, hẳn là được chế tác từ gỗ trầm hương tốt nhất. Xung quanh bàn tính còn có khắc hoa văn tinh xảo, có thể thấy đây là món đồ khá cổ. Nếu mang đến hiện đại, phỏng chừng sẽ là vô giá, là thứ không phải cứ có tiền là mua được. Nhưng ở niên đại này, trầm hương không phải gỗ gì rất quý hiếm, cho nên giá trị cái bàn tính này cũng không đến mức phải dùng đến cái khóa đồng đỏ tinh xảo, bí mật cùng hộp gỗ đỏ tía quý giá như vậy!
Giang Mộ Yên nhịn không được mà lắc đầu, thì ra cổ nhân này lại thích ra vẻ thần bí, phô trương đến vậy a.
Chính vì thế nên dù đây chỉ là một cái bàn tính bình thường nhưng vừa nghĩ đến quá trình lấy được nó khó khăn như vậy, người ta cũng sẽ không nhịn được mà hoài nghi không biết có phải nó chứa bí mật gì hay không.
Kỳ thật tất cả những gì Giang Mộ Yên thấy chính là ‘đây là một cái bàn tính’, chấm hết!
Thôi, nếu đã lấy ra rồi thì cũng đỡ phải sai Thanh Thư đi tìm, cứ dùng nó để tính sổ vậy.
Giang Mộ Yên nghĩ vậy liền đặt nó lên đống sổ sách, vừa định đóng cái hộp gỗ đen lại thì đột nhiên thấy lớp vải nhung lót dưới hộp hơi đội lên, hiển nhiên là còn có gì đó bên dưới.
Thì ra bí mật chân chính là ở chỗ này!
Ánh mắt Giang Mộ Yên lập tức sáng ngời, nhanh chóng kéo lớp vải nhung ra. Đập vào mắt nàng là một thứ giống như miếng da được gấp ngay ngắn đặt trong đó.
Không phải là bản đồ kho báu chứ?