Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 227




Edit: Ring.

“Sau đó, thân thể của cha cũng hoàn toàn suy sụp, ta biết trong lòng ông rất tự trách vì hôm đó đã cãi nhau với đại ca, nếu không phải vậy, đại ca cũng sẽ không rơi vào kết cục bỏ mạng phương xa, cho nên cuối cùng cha cũng không thể sống qua mùa thu năm đó.

Một nhà nam đinh của Bùi gia, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình ta vừa trưởng thành đứng ra chống đỡ cái nhà đã suy sụp hơn phân nửa này.”

“Vũ Khâm, chàng vất vả rồi!”

Ngoại trừ câu này, Giang Mộ Yên thật sự không biết còn có thể nói cái gì. Đến lúc này nàng mới không thể không thừa nhận, có đôi lúc ngôn ngữ thật sự rất hạn chế, rất vô dụng. Bởi vì có nói nhiều hơn nữa cũng không thể chia sẻ với Bùi Vũ Khâm một phần nhỏ những đau khổ mà hắn đã gánh chịu.

Vừa nghĩ đến tình cảnh hắn là một thiếu niên còn chưa tròn hai mươi mở to đôi mắt bất lực mà bi thương nhìn từng người thân lần lượt rời đi, còn để lại một đám cô nhi quả phụ chờ hắn nuôi, trong lòng Giang Mộ Yên liền cảm thấy một sự đè nén cùng khó chịu không nói nên lời.

Khó chịu vì hắn, cũng vì chính mình.

“Yên nhi, này xem như một bi kịch gia môn bất hạnh, đúng không?”

Bùi Vũ Khâm cúi đầu hỏi một câu, Giang Mộ Yên lại không trả lời, bởi vì nàng biết hắn còn chưa nói hết.

Quả nhiên, không lâu sau Bùi Vũ Khâm liền tiếp lời “Vốn ta cũng nghĩ vậy, cho nên cũng chưa từng oán trời trách đất, chỉ xem đó như chuyện đã định trước, ta nhất định phải gánh trách nhiệm.

Huống hồ lúc đó đại tẩu, nhị tẩu, còn có Ngu nhi, Phong nhi cùng Huyền nhi đều đang chờ thúc thúc là ta nuôi nấng. Nhị ca, đại ca rồi cha lần lươt qua đời khiến ta càng cảm thấy mình phải lập tức trưởng thành, bởi vì không chỉ có một mình ta mà còn cả cái nhà này nữa.

Bởi vậy ta điều chỉnh lại tâm tình, chuẩn bị vực dậy Bùi gia. Ta đi bái phỏng các thúc thúc, bá bá trước đó đã chấm dứt chuyện làm ăn với Bùi gia, thành khẩn thỉnh cầu bọn họ hợp tác một lần nữa, nhưng bất luận ta đi bao nhiêu nhà, câu trả lời vẫn luôn là cự tuyệt, có nhà thậm chí còn đóng cửa không tiếp.

Ta lại không nổi giận. Một lần, hai lần không được thì ba lần, bốn lần, ta quyết tâm phải dùng sự thành ý của mình khiến bọn họ không thể không gặp, cuối cùng ta cũng làm được.

Một tháng sau, một thúc thúc có giao tình ít nhất cũng hơn mười lăm năm với cha cuối cùng cũng vụng trộm bảo quản gia mời ta vào. Hắn nói cho ta biết không phải bọn họ không muốn, mà là không thể giúp ta.

Bởi vì có người không muốn như vậy. Nếu bọn họ giúp thì cũng sẽ chịu chung số phận với Bùi gia.”

Kết quả này, Giang Mộ Yên lúc nghe Bùi Vũ Khâm nói chuyện làm ăn nhà bọn họ đột nhiên gặp đả kích cũng đã đoán được.

Vấn đề nàng muốn biết lúc này chính là người đứng sau màn giật dây khiến Bùi gia diệt vong là ai. Là ai mà lại có năng lực lớn như vậy, có thể khống chế bao nhiêu thương gia có quan hệ tốt với Bùi gia, nói cắt đứt chuyện làm ăn liền cắt đứt?

“Người đứng sau đó là ai? Vì sao hắn phải làm vậy?”

Giang Mộ Yên nhịn không được mà ngẩng đầu lên từ trong lòng Bùi Vũ Khâm hỏi.

Mà câu trả lời của Bùi Vũ Khâm lại là cười cười “Yên nhi, vấn đề này ta không thể trả lời. Không phải không tin tưởng nàng mà là sau bao nhiêu năm, ta cũng chưa thể khẳng định, cho nên không nói được.

Ta muốn nói là chuyện sau đó, sau khi biết được nguyên nhân này, ta liền biết mình không thể dùng những mối quan hệ buôn bán từ thời cha này nữa rồi. Nếu muốn vực dậy Bùi gia, ta nhất định phải nghĩ ra con đường khác!”

“Cho nên chàng dùng ba năm để chấn chỉnh lại chuyện làm ăn, sau đó lại dùng năm năm để phát triển Bùi gia lớn mạnh gấp mười lần trước đây, cũng kiếm cho bản thân cái danh truyền kỳ Đông Vân quốc sao?”

Lời này của Giang Mộ Yên chính là mấy câu ngắn ngủi khái quát cuộc đời Bùi Vũ Khâm được ghi chép trong sách vở. Có ai ngờ phía sau mấy câu đơn giản này lại là bao nhiêu ngày đêm Bùi Vũ Khâm vất vả mới đạt được?

Có một điều Giang Mộ Yên vĩnh viễn tin tưởng, đó là không ai thành công mà không phải cố gắng cùng vất vả. Bùi Vũ Khâm tất nhiên cũng không ngoại lệ! Chỉ sợ đến bản thân hắn cũng không thể đếm được mình đã nếm bao nhiêu khổ trên con đường gọi là ‘thành công’ này.

“Thì ra người trong thiên hạ đánh giá ta như vậy sao?” Bùi Vũ Khâm nghe được lời này của Giang Mộ Yên thì hơi kinh ngạc, sau đó lại nở nụ cười.

Giang Mộ Yên thấy vậy cũng cười, nhíu mày nói “Sao vậy, chàng không biết sao? Chàng chính là truyền kỳ của Đông Vân quốc a!”

“Trên đời này không có cái gì là truyền kỳ, nếu có thì cũng là do con người tạo ra. Bất quá Yên nhi của ta quả thật không hổ hai chữ ‘truyền kỳ’ này, ta cảm thấy dùng nó cho nàng càng thích hợp hơn.”

Bùi Vũ Khâm thật tình nhìn nàng nói, Giang Mộ Yên lại lắc đầu “Ta mới không thèm làm cái gì truyền kỳ đâu, ta chỉ cần là nữ nhân đứng sau truyền kỳ là được rồi.”

“Yên nhi ngốc!”

Bùi Vũ Khâm nhịn không được cúi đầu hôn lên trán Giang Mộ Yên một cái, biểu tình cũng thoải mái hơn trước. Sau đó, giống như muốn thử nàng, hắn đột nhiên hỏi “Tuy sau đó ta không đi cầu mấy thúc thúc, bá bá đó nữa, nhưng Bùi gia muốn khởi tử hồi sinh cần rất nhiều bạc cũng là sự thật. Như vậy, Yên nhi, ta hỏi nàng, nếu lúc đó nàng ở vị trí của ta, nàng sẽ làm như thế nào?”

Giang Mộ Yên sửng sốt, không ngờ Bùi Vũ Khâm đột nhiên hỏi vậy, nhưng sau đó, nàng cũng lập tức đặt mình vào trường hợp của Bùi Vũ Khâm mà suy nghĩ.

Nếu lúc đó nàng là Bùi Vũ Khâm, ở ngoài thì vô cùng gian nan khổ cực, trong nhà lại không ai có thể giúp đỡ, phấn đấu cùng mình, nàng sẽ làm thế nào để hồi sinh Bùi gia vốn đã chết một nửa đây?

Một lúc lâu sau, nàng mới ngẩng đầu “Ta chỉ có một cách, đó là chặt bỏ tay chân để bảo toàn tính mạng của mình!”

“Là như thế nào?” Đôi mắt Bùi Vũ Khâm sáng lên, lập tức hỏi lại.