Edit: Ring.
Yên lặng chọc thủng lớp giấy dán trên cửa sổ, vừa kê lỗ tai sát vào, Hướng Nhật đã nghe tiếng Giang Mộ Yên “Vũ Khâm, chuyện gì vậy? Sao lại có tiếng nổ?”
Mà sau đó, hắn lại nghe được một loạt tiếng sột soạt khi người ta khoác thêm áo bước xuống giường “Yên nhi, nằm yên, đừng đứng dậy. Ta đi xem xem.”
“Không được, ta với chàng cùng đi!”
“Yên nhi, ta chỉ ra cửa thôi, không đi xa, nàng đừng lo lắng. Nghe lời, nằm yên!”
“Vậy chàng cẩn thận!”
“Ừm.”
Chỉ nghe đến đây thôi, Hướng Nhật đã cảm thấy như sét đánh ngang tai. Bùi Vũ Khâm không những thật sự ở lại phòng Giang Mộ Yên mà nghe đối thoại giữa bọn họ, hai người còn thân thuộc đến mức không phải một sớm một chiều có thể được.
Vì sao lại như vậy? Hắn không tin!
Mộ Yên sao có thể yêu Bùi Vũ Khâm, còn ở chung nữa?
Hướng Nhật bấn loạn tinh thần, cũng đã quên che dấu hô hấp của mình. Mà Triển Tịch sau khi kiểm tra một vòng không thấy gì khả nghi cũng biết mình có thể đã trúng kế điệu hổ ly sơn. Vừa trở lại trước phòng, hắn đã thấy Bùi Vũ Khâm mở cửa bước ra “Triển Tịch, xảy ra chuyện gì?”
Triển Tịch chưa kịp trả lời đã nghe được tiếng hít thở của Hướng Nhật “Ai? Bước ra —”
Quát xong, hắn liền lập tức xẹt qua bên cạnh Bùi Vũ Khâm, trực tiếp rút kiếm hướng về phía cửa sổ Hướng Nhật đang nấp.
Khung cửa sổ nhất thời bị phá nát, Triển Tịch nhanh chóng phi thân ra, mà Hướng Nhật đứng sau lúc này cũng biết mình đã bị phát hiện, liền dùng hết toàn lực thi triển khinh công chạy đi.
Tinh thần hắn lúc này đã hoàn toàn rối loạn, nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo. Ý định duy nhất của hắn lúc này là trốn, trốn đi thật xa, nhưng trong đầu lại không ngừng lặp đi lặp lại đoạn đối thoại vừa nghe được.
Mà Triển Tịch phía sau điên cuồng đuổi theo, trong lòng lại mắng từ đầu tới chân hắc y nhân là Hướng Nhật trước mặt.
Tiểu tử khá lắm, khinh công không tệ a! Hắn lại muốn xem xem tên này có thể chạy đến đâu. Hôm nay Triển Tịch hắn không thể không đuổi theo.
Nghênh Phong vốn dĩ đã đi nghỉ ngơi, nhưng vừa nghe được tiếng nổ mạnh cũng đã nhanh chóng chạy đến trước phòng Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm, vừa vặn nhìn thấy hai bóng người một đen một trắng trên nóc nhà phía xa xa. Hắn biết bóng trắng là Triển Tịch, còn bóng đen kia khẳng định chính là thích khách.
Nghênh Phong thấy lúc này đuổi theo cũng đã không kịp nữa rồi nên liền bay đến trước mặt Bùi Vũ Khâm “Lão gia, xảy ra chuyện gì?”
“Không biết, đột nhiên trong hồ sen phát ra tiếng nổ rất lớn, sau đó Triển Tịch liền xuyên qua phòng chúng ta mà đuổi theo thích khách.”
Lúc Bùi Vũ Khâm nói những lời này, sắc mặt có chút khó coi. Lá gan của tên thích khách này cũng lớn quá rồi, năm lần bảy lượt đến thăm dò động tĩnh của Yên nhi. Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Mà lúc này, Giang Mộ Yên cũng không thể nằm yên trên giường được nữa. Nàng nhanh chóng mặc thêm quần áo, khoác ngoại sam rồi bước ra, nói “Vũ Khâm, chàng không sao chứ?”
Bùi Vũ Khâm nghe tiếng Giang Mộ Yên liền vội vàng quay lại, vừa vặn nắm lấy tay nàng “Yên nhi, không có việc vì. Phỏng chừng là tên thích khách lần trước lại đến chỗ này của chúng ta thám thính.”
Giang Mộ Yên nghe vậy, biểu tình cũng không tự chủ được mà lộ vẻ khó hiểu cùng nghi hoặc “Nơi này là phòng ta, thích khách năm lần bảy lượt xuất hiện gần đây, xem ra rõ ràng là hướng đến ta. Nhưng ta bất quá cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối thôi, bọn họ lại muốn gì ở ta chứ?”
Mọi người đồng loạt im lặng, bởi vì trừ phi bắt được hắc y nhân đó, nếu không, sợ là không ai có thể trả lời được vấn dề này.
Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt lúc này cũng đã cầm đèn lồng chạy đến, cùng đi còn có những nha hoàn, nam phó bị tiếng nổ này kinh động.
Chỉ trong chốc lát, ánh đèn đã chiếu sáng khắp sân. Gia đinh hộ vệ cũng bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
“Lão gia, tiểu thư, hai người không sao chứ?” Hồng Nguyệt cảm thấy mình sắp bị dọa đến tinh thần bất thường luôn rồi “Rốt cuộc là ai đáng chết như vậy, vì sao cứ luôn gây bất lợi cho tiểu thư?”
Thấy Hồng Nguyệt chấn kinh đến mức muốn khóc mà không dám khóc, Giang Mộ Yên vội vàng trấn an “Hồng Nguyệt, em đừng sợ, ta không sao. Có hai vị tiên sinh Triển Tịch cùng Nghênh Phong ở đây, ta và Vũ Khâm đều an toàn.
Thanh Thư –”
Giang Mộ Yên vội vàng chuyển mắt qua nhìn Thanh Thư cũng đang mang vẻ mặt lo lắng nhưng lại trầm ổn hơn Hồng Nguyệt nhiều.
“Tiểu thư, xin cứ phân phó!” Thanh Thư lập tức cung kính đáp.
“Gian phòng này tối nay sợ là không thể ngủ nữa rồi. Phiền ngươi cùng Hồng Nguyệt nhanh chóng đi chuẩn bị một phòng khác, đồng thời bảo mọi người trở về nghỉ ngơi hết đi, nói là không có chuyện gì.. Đừng nói gì đến thích khách để tránh cho mọi người hoảng sợ. Ta thấy tên thích khách kia bị Triển tiên sinh đuổi theo, hôm nay hẳn là sẽ không thể trở lại.”
“Dạ, tiểu thư. Đã để tiểu thư cùng lão gia sợ hãi, Thanh Thư lập tức đi ngay!”
Thanh Thư vội vàng kéo Hồng Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn hồi hồn đi.
Bùi Vũ Khâm nắm tay Giang Mộ Yên trở vào căn phòng đã bị phá một ô cửa sổ, Nghênh Phong cũng vội vàng theo sau, bởi vì hắn biết Bùi Vũ Khâm khẳng định có chuyện muốn nói.
“Nghênh Phong!”
“Lão gia, có thuộc hạ!”
Nghênh Phong có chút không yên trong lòng nhìn khuôn mặt trầm xuống của Bùi Vũ Khâm. Hắn biết nhân vật truyền kỳ mọi người đều hâm mộ của Đông Vân quốc này lần này sẽ không bỏ qua nữa.
“Chuyện mười năm trước ta giao cho ngươi và Triển Tịch đi làm, giờ cũng đến lúc nghiệm thu thành quả rồi!”
Nghênh Phong vừa nghe vậy liền âm thầm rùng mình. Lão gia lần này vì bảo hộ Giang Mộ Yên mà chuẩn bị dùng đến ‘Vũ’ rồi sao?