Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 183




Edit: Ring.

“Ý của chàng là con nhà thương nhân không được học số học sao? Vậy bọn họ tính toán sổ sách như thế nào?”

Giang Mộ Yên lúc này thật sự kinh ngạc đến mức thiếu điều muốn rớt cằm.

Đây đúng là chuyện lạ lần đầu tiên nàng được nghe đến, người buôn bán không cho học tính toán, mà những người cả ngày phong hoa tuyết nguyệt lại được học?

Vậy thử hỏi những người dòng dõi thư hương đó học số học để dùng làm gì a?

Bọn họ vẫn luôn ra vẻ mình thuộc dòng dõi cao quý, căn bản không cần kinh thương không phải sao?

Bùi Vũ Khâm nhìn bộ dạng kinh ngạc của Giang Mộ Yên, tuy trong lòng nặng nề nhưng cũng đã bị vẻ bất ngờ này của nàng khiến cho thoải mái không ít.

Hắn khẽ gật đầu “Sự thật đúng là như vậy. Con nhà thương nhân không được học số học, tính toán sổ sách này nọ khó tránh khỏi gặp khó khăn, nhưng chúng ta trước giờ cũng có một vài biện pháp biểu diễn số lượng để người ta nhìn vào có thể hiểu được, có điều so với số học chân chính thì khác biệt rất lớn.

Ngày mai ta cho nàng xem sổ sách những chưởng quầy đưa đến nàng sẽ hiểu.”

Giang Mộ Yên không thể tượng tượng được. Nàng không biết số học ở thế giới này có phải giống với một cộng một bằng hai trong đầu nàng nghĩ hay không. Nếu thật là vậy thì lại càng khó hiểu. Nếu ngay cả kiến thức toán học cơ bản nhất cũng không biết thì Bùi Vũ Khâm rốt cuộc là làm sao mà khiến Bùi gia trở thành thiên hạ đệ nhất hoàng thương?

Chẳng lẽ mỗi lần đụng đến số lớn đều cộng từ từ hay sao?

“Khó trách – khó trách – thì ra là thế!”

Giang Mộ Yên lúc này mới hiểu được vì sao lúc trước Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân muốn mời Giang Mộ Yên qua xem sổ sách dùm bọn họ. Hơn nữa hai quyển sổ sách kia còn đơn giản vô cùng, nhưng hai người họ lại hết sức thận trọng. Bây giờ xem ra tuy hai bản sổ sách kia rất đơn giản với nàng nhưng đối với những nữ quyến nhà thương nhân không có cơ hội được học phương pháp tính toán như Tần Hồng Diệp mà nói thì không khác gì sách trời.

Cho nên bọn họ mới có thể lấy lòng Giang Mộ Yên như vậy, chính là vì lí do này.

“Yên nhi, khó trách cái gì?”

Vì chứng thực nghi hoặc trong lòng, Giang Mộ Yên lên tiếng hỏi “Có phải Giang Mộ Yên trước đây từng học qua cái mà chàng gọi là phương pháp tính toán ở thế giới này hay không?”

Bùi Vũ Khâm tựa hồ không ngờ nàng lại hỏi nhưng vẫn thẳng thắn gật đầu “Đúng vậy, Huy Sơn huynh xuất thân dòng dõi thư hương, lại là hậu đại nhà quan lại, năm đó tuổi còn trẻ đã đỗ Trạng Nguyên, sau đó nhậm chức thị lang, huynh ấy chỉ có một nữ nhi là chủ nhân thân thể này của Yên nhi.

Lẽ ra những kiến thức này là truyền nam không truyền nữ, nhưng Yên nhi kia từ nhỏ đầu óc đã nhanh nhẹn, sớm có tài danh, hơn nữa thê tử của Huy Sơn huynh qua đời sớm, đối với ái nữ duy nhất này, huynh ấy tất nhiên càng xem như hòn ngọc quý nâng trong tay, những kiến thức số học này dù quý giá hơn nữa, Huy Sơn huynh cũng sẽ dạy.”

Khi nghe Bùi Vũ Khâm nói những lời này, ánh mắt Giang Mộ Yên không hề rời khỏi khuôn mặt hắn “Vậy chàng nói thật cho ta biết, lúc trước khi chàng định ra hôn sự cho Bùi Dạ Tập cùng Giang Mộ Yên là thật lòng muốn chiếu cố bé gái mồ côi Giang gia hay có ý nghĩ muốn tìm một thê tử biết tính toán về để giữ thể diện cho Bùi Dạ Tập?”

Bùi Vũ Khâm trầm mặc một lúc lâu mới nói “Yên nhi, ta thật hổ thẹn nhưng không thể không nói với nàng. Huy Sơn huynh là bạn tri giao của ta, có điều sau khi huynh ấy qua đời, Giang gia liền nhà tan cửa nát. Ta tất nhiên là có lòng muốn thay huynh ấy chăm sóc ấu nữ, nhưng định ra việc hôn nhân cho Mộ Yên cùng Dạ Tập đúng là cũng có suy nghĩ ích kỷ đó.

Dù sao ta cũng là một người làm phụ thân, nên suy nghĩ cho con mình. Dạ Tập từ nhỏ chí đã không ở kinh thương, nó vẫn luôn cảm thấy người đời cho rằng thương nhân là thấp kém, cho dù tài sản trong nhà có phú khả địch quốc, nó cũng không cảm thấy mình có chỗ nào có thể ngẩng mặt làm người, cũng có thể là vì hờn giận nữa nên từ nhỏ nó đã không muốn bước trên con đường kinh thương cùng ta.

Ta không muốn miễn cưỡng đứa con suy nhất, tất nhiên chỉ có thể sắp xếp đường khác cho nó. Huy Sơn huynh mất, Mộ Yên lẻ loi một mình, vô số những kẻ khác ở Giang gia cũng ôm những mục đích khác nhau mà muốn mang Giang Mộ Yên đi, mục đích của ta mặc dù không quá tốt nhưng bất quá cũng sẽ đối xử tốt với nàng.

Huống chi giao viên ngọc Huy Sơn huynh yêu nhất cho người không biết mang đi ta cũng không yên tâm, cho nên mới có hôn sự của Mộ Yên với Dạ Tập. Mộ Yên lúc trước cũng là thật sự thích Dạ Tập, có điều thiên ý trêu người, không ngờ cuối cùng ta cũng không thể chăm sóc tốt ái nữ duy nhất của Huy Sơn huynh.

Bất quá, Yên nhi, tuy trong lòng ta có tự trách nhưng cũng có vui vẻ. Ta rất vui vì nàng đã đến đây!”

Giang Mộ Yên sau khi nghe hắn thẳng thắn thừa nhận như vậy thì một chút cảm giác không thoải mái trong lòng cũng biến mất, nàng nhanh chóng nắm chặt lấy tay Bùi Vũ Khâm “Vũ Khâm, sau này có ta rồi!

Ngày nào ta còn sống thì sẽ cùng chàng phấn đấu, nếu chàng có đi trước, ta cũng tuyệt đối sẽ thay chàng trông coi Bùi gia đến một khắc cuối cùng. Dạ Tập chí không theo thương cũng không sao, chờ hắn có con, ta lại thay Bùi gia dạy tôn tử là được. Ta cũng không tin mỗi người trong Bùi gia đều cảm thấy theo thương là hổ thẹn.

Ta từng nói với Bùi Phong, thương nhân cũng không phải thấp hèn. Ở đây bởi vì dân chúng chiếm đa số, công nghiệp cũng chưa phát triển cho nên quốc gia lấy nông làm chủ, nhưng nhiều năm sau, Vũ Khâm, chàng tin không, người có tiền nhất, địa vị xã hội cao nhất trên toàn thế giới, kích thích sự phát triển của đất nước, ảnh hướng lớn đến sự sống còn của quốc gia chính là thương nhân!

Thương nhân cũng sẽ trở thành trụ cột kinh tế quốc gia, thương nhân thành công còn có thể trở thành tấm gương cho mọi người học tập, ai nhắc đến cũng tôn kính. Vũ Khâm, ngày đó thật sự tồn tại, chàng phải tin tưởng chắc chắn!”