Edit: Ring.
“Hồng Nguyệt, Tương di bất quá chỉ là đổi chỗ khác thôi, đây mà là tin tức tốt gì, em lại kích động đến vậy.”
Giang Mộ Yên vốn định nói đổi cương vị, nhưng sau đó nghĩ lại ở đây dù sao cũng là cổ đại nên lập tức sửa miệng.
“Tiểu thư – sao cô lại thông minh cả đời, hồ đồ nhất thời chứ!”
Hồng Nguyệt dường như không dám tin vào đầu óc chậm chạp của tiểu thư nhà mình.
“Tương di a, không phải cô nói thích lão gia sao, nhưng có Tương di ở đó, cô sao có thể dễ dàng tiếp cận lão gia, khiến lão gia thích cô chứ?”
Hồng Nguyệt càng kích động hơn, nhưng cũng không quên đè thấp giọng thêm một chút “Bây giờ Tương di làm sai, chọc lão gia giận dữ, trực tiếp điều nàng qua phòng khác. Đây không phải tin tốt sao?
Tự nhiên cô lại ít đi một đối thủ cạnh tranh lớn a! Tiểu thư, cô ngẫm lại, lão gia nhiều năm qua không thu Tương di vào phòng nhưng dù sao cũng để Tương di ở lại bên cạnh hầu hạ. Bọn hạ nhân đã cho rằng Tương di mang trên người thân phận di nương rồi.
Nhưng hôm nay thì khác a. Lão gia không chút lưu tình điều Tương di ra ngoài, để nàng đến Húc Dương viện làm việc, đây rõ rành chính là không cho phép Tương di trở lại phòng lão gia a, vậy tiểu thư cô còn sợ không có cơ hội sao?”
Giang Mộ Yên nghe lời nói kích động của Hồng Nguyệt, lúc này mới hiểu vì sao nha đầu này lại nói đây là chuyện tốt động trời.
Nàng nhịn không được nở nụ cười “Hồng Nguyệt, em nha đầu này, chuyện em quan tâm cũng quá nhiều rồi. Tình cảm là phải thuận theo tự nhiên, không phải đuổi người khác đi là chuyện tốt!
Em còn nhỏ, không cần suy nghĩ chuyện này nữa, trong lòng ta biết nên làm thế nào!”
Nói xong, Giang Mộ Yên không để ý đến Hồng Nguyệt mà cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Hồng Nguyệt thấy chủ tử nhà mình như vậy thì đúng là không biết nên nói sao mới tốt. Khó trách có câu ‘hoàng đế không vội, thái giám đã gấp’, đúng là có lý!
Tình hình trước mắt không phải đúng như vậy sao?
“Ai nha, tiểu thư tốt của em. Cô nói cô tự biết nên làm thế nào, nhưng em lại không thấy cô có hành động gì a! Cứ tiếp tục như vậy thì sao có thể bắt được tâm lão gia chứ?”
(R: cứ tiếp tục ngại ngùng thì ai sẽ ~~~ là người đầu tiên nói raaaaaaa~~~~~).
“Hồng Nguyệt, vậy theo lời em thì ta phải có hành động gì? Mỗi ngày đi dính theo hắn sao?”
Giang Mộ Yên cười hỏi lại.
Hồng Nguyệt gật đầu thì không phải, lắc đầu cũng không xong, nhất thời sững sờ đứng tại chỗ, hơn nửa ngày mới lúng ta lúng túng nói “Nô tỳ không biết, nhưng, nhưng, nhưng tuyệt đối không nên giống tiểu thư cô, cái gì cũng không làm, chỉ an vị ở trong phòng đọc sách thì sao được!”
“Được rồi được rồi, ta thật sự là không nên nói chuyện này với em để em gào lớn lên, không chút thong dong trầm ổn, không sợ bị người ta chê cười sao?”
Giang Mộ Yên dứt khoát buông sách, vẫy tay với Hồng Nguyệt, đợi nàng bước lên mới cầm lấy tay, nhỏ giọng nói “Hồng Nguyệt ngoan, ta biết là em đang lo lắng cho ta, bất quá chuyện này một chút cũng không thể gấp. Bùi Vũ Khâm không phải nam nhân bình thường, chàng là một người bận rộn gần như không lúc nào rảnh, nếu ta thích chàng, vậy nên suy nghĩ cho chàng nhiều hơn, đứng ở lập trường của chàng mà lo lắng.
Nếu đổi lại em là Bùi Vũ Khâm, mội ngày bận rộn chuyện ở cửa hàng, lại thêm tính toán sổ sách muốn không kịp rồi, còn có tâm tư gì để ý đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt, tình yêu nam nữ gì sao?”
Hồng Nguyệt câu hiểu câu không trừng mắt nhìn Giang Mộ Yên, một lúc lâu sau mới lắc lắc đầu.
Nàng đương nhiên biết lão gia bận rộn đến mức nào, không cần Giang Mộ Yên nói, chỉ cần mỗi lần thấy Thanh quản gia đều gặp hắn ôm một chồng sổ sách cao ngất, nàng cũng có thể tưởng tượng được.
Nhưng lão gia quanh năm suốt tháng đều bận như vậy a, tiểu thư sẽ không chờ đến ngày nào đó lão gia rảnh rỗi mới đi tỏ ý với lão gia chứ?
Vậy chờ đến tóc bạc trắng cũng chưa chắc được nữa a.
“Thì đúng rồi, em cũng đã biết chàng bận rộn đến thế nào, em nói ta sao có thể nhẫn tâm mà đến phiền chàng mỗi ngày chứ!”
“Nhưng, nhưng là, lão gia vĩnh viễn đều bận như vậy a! Nếu tiểu thư muốn đợi đến ngày nào lão gia rảnh, vậy là không thể nào.”
“Hồng Nguyệt ngốc, em không hiểu.”
Giang Mộ Yên nhịn không được cười nhẹ, ánh mắt hơi hướng nhìn về phía một góc hồ sen nước trong vắt ngoài cửa sổ, tựa như nghĩ đến điều gì đó, cảm giác có chút mờ ảo, mơ hồ. Hồng Nguyệt thấy vậy, nháy mắt cũng giật mình ngây ngẩn cả người.
Nàng lại càng cảm thấy chủ tử trước mắt khác biệt với trước đây.
Tiểu thư trước đây tuy trong trẻo, lạnh lùng cao ngạo nhưng có khi vẫn rất ngây thơ, cũng thường lộ ra hơi thở đơn thuần.
Nhưng tiểu thư trước mắt lại phát ra ánh sáng cơ trí, thành thục từ sâu bên trong, cảm giác như là đã lớn hơn chừng chục tuổi.
Loại cảm giác này thật sự là không thể tưởng tượng được, Hồng Nguyệt nghĩ mãi vẫn không thông.
Nàng nghĩ nàng là thật sự không hiểu tiểu thư đang nói cái gì!
“Em còn nhỏ, chờ thêm tám mười năm nữa sẽ hiểu.” Giang Mộ Yên thu lại tầm mắt, quay lại đối diện vẻ mặt khó hiểu của Hồng Nguyệt, cười nhẹ giải thích.
“Tiểu thư nói giống như cô già lắm vậy, chẳng lẽ cô quên rằng mình cũng chỉ lớn hơn nô tỳ một tuổi mà thôi!”
Hồng Nguyệt bất mãn chu miệng, nhưng cũng chỉ dám nhẹ giọng oán giận một câu như vậy, cũng không phải quá lớn tiếng.
“Hồng Nguyệt, lớn hơn một tuổi cũng đủ để hiểu được rất nhiều chuyện!”
Giang Mộ Yên vỗ vỗ tay Hồng Nguyệt “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Ngoại trừ chuyện Tương di, còn có tin tốt ‘động trời’ nào muốn báo cáo không?”
Giang Mộ Yên ra vẻ thoải mái nhấn mạnh vào hai chữ ‘động trời’.
Hồng Nguyệt cau mũi, không cam tâm tình nguyện nói “Không có nữa. Tiểu thư, cô cũng thật là, thuận theo tự nhiên thì thuận theo tự nhiên, đến lúc đó lão gia cũng thuận theo tự nhiên mà bị người khác đoạt đi, nô tỳ xem cô làm sao.”