Edit: Ring.
“Đại đường ca, ta không hiểu Mộ Yên, vậy đại đường ca cảm thấy mình là tri kỉ của nàng sao?”
Bùi Dạ Tập nhất thời không chút che giấu mà trào phúng một tiếng.
“Hay là đại đường ca quyết định bất cứ giá nào mà không biết xấu hổ tranh đoạt vị hôn thê với đường đệ ta?”
“Dạ Tập, đệ đừng có nói càn. Theo lý thì Mộ Yên bây giờ đã không còn là vị hôn thê của đệ. Đệ đã giải trừ hôn ước với nàng rồi!”
“Theo lý? Theo cái lý gì? Hôn sự của nữ nhân xưa nay đều là mệnh cha mẹ, lời bà mối. Hôn ước của ta cùng Giang Mộ Yên năm đó là cha ta định ra, cả hai chúng ta đều không có quyền giải trừ. Cho dù có đi nữa, chỉ cần cha ta không chấp nhận, Mộ Yên vĩnh viễn vẫn là vị hôn thê của ta!”
“Bùi Dạ Tập, đệ thật vô lại! Lời như vậy đệ cũng nói được?”
Bùi Phong trợn to hai mắt, không thể tin tưởng Bùi Dạ Tập lại nói vậy.
“Mệnh cha mẹ, lời bà mối là đúng, bất quá không biết là ai kháng cự mệnh cha mẹ này ba năm mà vẫn không chịu thú Mộ Yên vào cửa? Giờ đệ thấy Mộ Yên chủ động nói không cần nên trong lòng đệ khó chịu, vì vậy mà mới cố ý không cho nàng tự do, đúng không?”
Lí do Bùi Phong có thể nghĩ ra chỉ có vậy. Dù sao trừ nguyên nhân này, hắn thật sự nghĩ không ra Bùi Dạ Tập vì sao lại đột nhiên muốn vị hôn thê là Giang Mộ Yên. Không phải hắn trước giờ đều không cần nàng sao?
Đây cũng không phải suy nghĩ của một mình Bùi Phong. Toàn bộ Bùi gia này, ai không biết ba năm qua, Bùi Dạ Tập đối đãi với vị hôn thê Giang Mộ Yên này là cực độ tránh né?
Bây giờ lại nói ra cái gì ‘mệnh cha mẹ, lời bà mối’, quả nhiên là vô cùng châm chọc!
“Đại đường ca, ta bây giờ còn chịu gọi huynh một tiếng ‘đại đường ca’ là ta khách khí. Nhưng mà hình như huynh thật sự muốn trở mặt với ta. Mộ Yên chủ động nói không cần ta? Đại đường ca đang nói chuyện cười gì vậy? Xem ra lời của bá nương, đại đường ca đã không nghe rõ rồi.
Ta đây nói lại một lần nữa để đại đường ca nghe rõ. Bá nương nói, ba năm nay, trong lòng Mộ Yên vẫn chỉ có ta. Ta nói như vậy, đại đường ca đã hiểu được chưa?”
“Dạ Tập, đệ –”
Biểu tình của Bùi Phong có vẻ rất thất vọng, giống như cảm thấy đau lòng vì Bùi Dạ Tập lại là người như vậy.
Trên thực tế, Bùi Phong thật sự cảm thấy vô cùng khó chịu bởi vẻ đắc ý không thể che dấu trên mặt Bùi Dạ Tập. Bởi vì Bùi Dạ Tập đắc ý, đổi một góc độ khác có nghĩa là Giang Mộ Yên bất hạnh.
Bởi vì hắn căn bản không thể cảm giác được Dạ Tập có bao nhiêu thích Giang Mộ Yên. Nếu không thích, cần gì phải cứng rắn chiếm đoạt nàng không tha chứ?
“Dạ Tập, đệ như vậy rất ích kỷ! Chỉ vì trước đây Mộ Yên rất thích đệ mà đệ liền kết luận Mộ Yên bây giờ, sau khi chịu đựng nhiều lần bị đệ nhục nhã như vậy còn có thể một lòng một dạ với đệ sao?
Dạ Tập, làm người không thể quá tự tin, ít nhất ta không thừa nhận những lời Mộ Yên nói với đệ hôm đó là xuất phát từ tức giận. Chính đệ cũng cảm thấy được quyết tâm muốn giải trừ hôn ước của nàng lớn đến cỡ nào, đệ cần gì phải lừa mình dối người như vậy?”
Bùi Phong vốn là khẳng định Giang Mộ Yên không thích Bùi Dạ Tập, nhưng sau khi nghe được lời nương nói ban nãy thì lại không dám chắc.
Nhưng trước mắt, thấy Bùi Dạ Tập nói vậy để kích thích hắn, Bùi Phong cũng không nhịn được nữa mà mang nỗi tức giận đáp trả lại.
Hắn không tin Bùi Dạ Tập sau khi nghe được hắn nói vậy mà vẫn hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Quả nhiên –
Bùi Dạ Tập vừa nghe Bùi Phong nói vậy thì không thể không bị kích thích.
Mà Bùi Dạ Tập không những bị kích thích, lời của Bùi Phong không thể nghi ngờ là vừa vặn đánh trúng chỗ đau của hắn.
Bởi vì trong lòng hắn cũng không khẳng định cùng tự tin như những gì hắn kêu gào với Bùi Phong nãy giờ.
Trên thực tế, Bùi Dạ Tập là hoàn toàn không thể xác định tâm tư của Giang Mộ Yên bây giờ.
Cho nên những lời này của Bùi Phong, không thể nghi ngờ là đã khiến sự tự tin cùng kiên định Bùi Dạ Tập ngụy trang từ đầu sụp đổ.
Vì vậy, Bùi Dạ Tập thẹn quá hóa giận, cũng không để ý mặt mũi nữa mà châm chọc lại.
“Bùi Phong, ngươi thật sự là buồn cười đến cực điểm! Ngươi dựa vào cái gì nói ta lừa mình dối người? Tự tin quá mức? Nói Mộ Yên không thích ta, chẳng lẽ ngươi cho rằng nàng thích ngươi sao?
Hay là ngươi nghĩ cứu nàng một lần thì Mộ Yên sẽ đói với ngươi nhớ mãi không quên? Ngươi không cảm thấy hành vi hiện tại của mình là quá buồn cười hay sao?
Còn nữa, cho dù ngươi không cần mặt mũi của mình thì cũng phải nghĩ đến mặt mũi bá nương một chút. Nếu bá nương biết người nàng một lòng cho là trung hiếu vẹn toàn là đại đường ca ngươi cư nhiên muốn đoạt vị hôn thê của đường đệ ta, ngươi nghĩ bá nương sẽ như thế nào?”
“Đệ–”
“Đại đường ca, đừng nói ta làm đường đệ không nhắc nhở ngươi. Có một số chuyện, một số người là nhất định cả đời không thể đến giành, không thể đến đoạt! Mà Giang Mộ Yên chính là người như vậy! Cho dù Bùi Dạ Tập ta không cần cũng tuyệt đối sẽ không đến lượt ngươi!”
Một câu cuối cùng của Bùi Dạ Tập coi như lời kết cho tình cảnh huynh đệ hoàn toàn trở mặt của bọn họ.
Mà Bùi Phong bị Bùi Dạ Tập nhục nhã nghiêm trọng như vậy khiến cảm giác khuất nhục cùng lòng tự trọng trong lòng trỗi dậy hoàn toàn, hắn không khỏi cũng trở nên quyết liệt mà hừ lạnh một tiếng.
“Phải không? Dạ Tập, đường ca của ngươi là ta lại cố tình không tin lời này. Hôm nay nếu ngươi đã nói đến mức này, ta cũng không ngại cho ngươi biết, ta đúng là thích Giang Mộ Yên, cũng chỉ muốn cưới một mình nàng làm thê tử. Cho dù ngươi nói nàng là người không thể đến ‘giành’, ta đây cũng ‘giành’ chắc rồi!”
Nói xong, Bùi Phong liền phất tay áo, xoay người mở cửa rời đi.