Hai người gặp lại nhau là ở bữa tiệc khánh công của Hà Dĩ Thâm.
Sau khi triển lãm tranh kết thúc, Cận Yên Li đang chuẩn bị trở về thì nhận được điện thoại của mẫu thân đại nhân.
Ngoan ngoãn nghe mẹ oán giận một tràng giang đại hải xong, vì Cận Yên Li đã lâu không trở về nhà, cô rối rắm một chút, cuối cùng quyết định về nhà với ba mẹ hai ngày.
Vì thế đợi đến thời điểm trở lại thì vừa kịp buổi tiệc mừng vụ án lớn thành công.
Vốn Cận Yên Li không tính tham gia, bởi vì bản thân không có trong danh sách khách mời. Nhưng với một tấm lòng tràn đầy nhiệt tình, đồng chí Viên ngàn vạn dặn dò Hà Dĩ Thâm nhất định phải đưa người tới, kết quả Cận Yên Li đành phải cung kính không bằng tuân lệnh.
Tựa hồ châm ngôn của đống mày râu chính là " Mặc kệ như thế nào, trước uống bát rượu này đã", cho nên một người sẽ không uống rượu là Cận Yên Li, lôi kéo cái người dạ dày không tốt là Hà Dĩ Thâm ở một bên ăn gì đó lót dạ.
" Triển lãm tranh lần này đi vui không?" Hà Dĩ Thâm hơi nghiêng đầu, nhìn cô gái đang ăn uống vô cùng ưu nhã bên cạnh.
Từ khi cô trở về, hai người còn chưa gặp mặt lần nào.
Cận Yên Li nuốt một miếng cá nhỏ xuống, hương vị vẫn còn đọng lại trong miệng, gắp một miếng đặt vào cái bát trước mặt Hà Dĩ Thâm, lúc này mới chậm rì rì trả lời:" Em cũng không phải là đi chơi, em rất có danh tiếng đấy."
Hà Dĩ Thâm lắc đầu, đây là lấy lời đêm đó để nghẹn lại anh sao?
Động tác tự nhiên ăn miếng cá cô gắp cho, Hà Dĩ Thâm nhìn về phía Cận Yên Li, trong ánh mắt cô mang theo ý cười:" Lại có linh cảm gì sao?"
Thông thường, mỗi lần trông cô có chút nghịch ngợm thì chính là thời điểm có linh cảm. Ân, đây chính là định luật.
"Ân" Khuôn mặt Cận Yên Li nhiều thêm ý cười:" Đề tài rất tuyệt."
"Tranh màu nước?"
" Phải, con người đang nổi danh như em, đại khái đến lúc đó sẽ càng nổi thêm một chút."
Vốn không phải là người nói nhiều, Hà Dĩ Thâm cười cười, không có nói thêm gì nữa.
Lão Viên ở bên kia đã hơi say, cầm theo bình rượu đi khắp nơi tìm bạn rượu, lơ đãng quét một vòng, liền ngắm tới Hà Dĩ Thâm, bộ dạng vẫn vô cùng nghiêm trang sạch sẽ.
"Ai? Dĩ Thâm, hôm nay chính là tiệc chúng mừng cậu, nên cậu cũng đừng ngồi đây mà to nhỏ với Yên Li muội muội chứ." Dứt lời liền một bước lảo đảo ba bước đi về phía bên này.
Hà Dĩ Thâm đứng lên đỡ lấy anh, không nói chuyện, bộ dáng vẫn anh tuấn lãnh đạm như cũ.
Lão Viên ợ một cái, kéo lấy tay áo Hà Dĩ Thâm:" Không được, như vậy là không thể được, nói thế nào thì cậu cũng phải uống một chén." Nói xong quay đầu cổ động một đám người đang uống quên trời quên đất:" Các cậu nói có phải hay không a?"
"Đúng vậy!"
"Đúng vậy, Dĩ Thâm, uống một chén đi!"
"Uống một chén đi Hà ca..."
"Tới tới tới..."
Thanh âm cổ vũ hết đợt này đến đợt khác truyền tới, Cận Yên Li vừa muốn đứng lên nói gì đó, Hà Dĩ Thâm liền cho cô một cái ánh mắt yên tâm.
Biết chính mình khuyên không được, Cận Yên Li đành phải lui bước:" Anh uống ít một chút."
Nghe vậy, cảm xúc của đồng chí lão Viên lập tức tăng vọt:" Yên Li muội muội thả người, tất cả mau tới!"
Biết lão Viên là người thích nói giỡn, Cận Yên Li cũng không nói gì, ngồi xuống ăn đồ của mình, chỉ là ánh mắt không nhịn được quan tâm nhìn về phía Hà Dĩ Thâm.
Nói gì thì nói, dù Hướng hằng cố ý vô tình chắn rượu, Hà Dĩ Thâm cũng uống không ít. Cuối cùng cả một bàn người cũng chỉ còn dư lại Hà Dĩ Thâm đang thong thả ung dung đứng cùng Hướng Hằng chỉ còn thừa một chút ý thức.
Cận Yên Li nhìn ánh mắt của Hà Dĩ Thâm vẫn còn tỉnh táo, nhẹ nhõm thở ra một hơi, cô đứng lên:" Em đi toilet một chút, tiện thể tìm taxi giúp bọn họ."
Nhìn Cận Yên Li đi ra ngoài, Hà Dĩ Thâm ngồi xuống, đổ một chén rượu.
Hướng Hằng dựa vào trên ghế, ý vị thâm trường cười, chỉ sợ ngay cả bản thân Dĩ Thâm đều không có phát hiện, cậu ấy đối với Yên Li, chung quy là có khác biệt.
Một người mà trừ bỏ công việc ra, luôn luôn không kiên nhẫn đi ứng phó phụ nữ như Dĩ Thâm lại sẽ không kiêng dè đơn độc cùng Yên Li đi tới sâu bên trong núi, ngay cả quan hệ có như thế nào thì rất ít khi có điện thoại từ phía cậu ấy, lại sẽ tự động đánh điện thoại cho Yên Li, từ khi người nọ đi rồi liền không chú ý thân thể của chính mình, nhưng mỗi khi có Yên Li ở đó sẽ để ý ăn kiêng.
Hà Dĩ Thâm a Hà Dĩ Thâm, quả nhiên là trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường?
Tác dụng của rượu ngày càng nghiêm trọng, Hướng Hằng nhắm hai mắt lại.
Thời điểm Cận Yên Li trở về, Hà Dĩ Thâm đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Anh nghe được tiếng mở cửa cũng liền mở mắt ra, trong ánh mắt là hình ảnh khóe miệng mỉm cười của cô. Có lẽ là uống rượu hơi nhiều, Hà Dĩ Thâm cảm thấy tầm mắt của mình có chút mơ hồ, không thấy rõ cảnh sắc chung quanh, nhưng kì quái chính là, khuôn mặt của cô lại càng thêm rõ ràng.
Ánh mắt anh hơi mê mang, cứ ngơ ngẩn như vậy nhìn cô.
Cận Yên Li khom lưng:" Dĩ Thâm?"
Nhân viên phục vụ ở phía sau cô lễ phép cười:" Có lẽ vị tiên sinh này bị say, để tôi đưa anh ấy ra ngoài đi."
Hà Dĩ Thâm tỉnh táo hơn một ít, anh đè ấn đường, đứng lên:" Yên Li, em ngồi một chút đi, anh đưa bọn họ ra ngoài trước."
Cận Yên Li có phần lo lắng:" Anh có khỏe không?"
"Không sao." Hà Dĩ Thâm ôn hòa lắc lắc đầu.
Chờ đỡ tất cả mọi người ra ngoài, Hà Dĩ Thâm tiếp nhận áo khoác của mình trong tay Cận Yên Li, chuẩn bị đưa cô về nhà.
Cận Yên Li lắc đầu:" Anh uống rượu, em cũng tìm cho anh một cái taxi rồi."
Hà Dĩ Sâm nhíu mày:"Vậy em..."
"Nha." Cận Yên Li chỉ cho anh cái taxi dừng cách đó không xa:" Không cần lo cho em, anh trở về đi."
Tuy rằng cô luôn dịu dàng bình thản, nhưng khi làm việc lại luôn có chủ kiến, Hà Dĩ Thâm thấy thế cũng không nhiều lời nữa, chỉ nói:" Vậy em chú ý an toàn, về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh."
"Được." Cận Yên Li ngoan ngoãn đáp lời, nhìn anh lên xe rời đi, lúc này mới ngồi vào taxi.
Có gió từ ngoài cửa xe tiến vào, thổi rối sợi tóc của cô.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn lại tĩnh lặng cùng yên bình.