Hữu Nhữ Giai Nhân

Chương 29




Mấy ngày gần đây, đại luật sư Hà thật sự quá bận rộn. Tuy rằng anh vẫn luôn bận nhưng khoảng thời gian này liền thời gian bồi bạn gái đều không có.

Nhớ lại mỗi buổi sáng tỉnh dậy nửa bên giường kia đã không hề còn hơi ấm, Cận Yên Li thở dài, vẫn là quyết định cầm trong tay đơn xin từ chức gửi đi.

Giữa bạn trai cùng học sinh, cô quyết đoán lựa chọn vứt bỏ học sinh.

Vì thế một đoàn sinh viên đang hứng thú bừng bừng lên lớp liền nhìn thấy giảng viên của bọn họ biến thành một vị nửa trăm tuổi lão nhân, a không, là đại sư a. 

Tiếp theo Cận Yên Li cũng đi lên bục giảng, thể hiện áy náy của bản thân, cũng hứa hẹn về sau ít nhất mỗi tuần sẽ lên lớp một tiết, liền ngựa không dừng vó mà về nhà chuẩn bị cơm trưa cho bạn trai. 

Vì thế thời điểm luật sư Hà vội đến nỗi không biết hôm nay là ngày nào thì nhìn thấy bạn gái anh cầm theo cơm trưa tình yêu ngồi xuống đối diện.

Hà Dĩ Thâm rốt cuộc không phải người bình thường, kinh ngạc một chút liền hoàn hồn:"Không phải giờ này em đang ở trường sao?"

"Em gửi đơn xin nghỉ cho trường rồi."

"Vì sao vậy? Không phải em rất thích những sinh viên đó hay sao?"

Cận Yên Yi duỗi tay sờ sờ quầng thâm dưới vành mắt anh:"Em cảm thấy, bạn trai em quan trọng hơn nhiều."

"Xin lỗi." Hà Dĩ Thâm cầm tay cô, hơi áy náy:" Chỉ trong thời gian này thôi, về sau anh sẽ tận lực không bận rộn như vậy nữa."

"Cho nên, em quyết định cùng anh cùng tiến cùng lùi. Từ hôm nay trở đi, em sẽ đến văn phòng làm trợ thủ cho anh."

Xem cô nóng lòng muốn thử, anh thật sự không đành lòng giội nước lã:" Yên Li, anh không nhớ rõ em đối pháp luật hiểu nhiều bao nhiêu..."

"Ai nói tới trợ thủ liền nhất định phải hiểu pháp luật? Em không thể giúp anh phiên dịch văn kiện hay sửa sang lại tư liệu linh tinh hay sao?" Cận Yên Li biểu tình kiêu căng:" Tin tưởng em, tiên sinh Hà, em tuyệt đối là người hiểu rõ thói quen công tác của anh nhất."

"Điểm này anh tin tưởng." Hà Dĩ Thâm bị cô chọc cười, cũng minh bạch sự kiên trì của cô:"Kia được rồi, tiểu thư Cận, thỉnh nhiều chỉ giáo."

"Được." Đạt tới mục đích, Cận Yên Li thấy chuyện đã hoàn thành liền thu, sợ anh đổi ý: "Hiện tại, anh cần ăn cơm trước."

"Tuân mệnh."

Trong văn phòng to như vậy, Hà Dĩ Thâm chuyên chú nhìn trong tay văn kiện, bên tai có tiếng đánh chữ nhẹ nhàng. 

Cận Yên Li hơi cúi đầu, một bên tóc bị vén sau tai, ngón tay trắng nõn gõ trên bàn phím. Có khi gặp được từ ngữ chuyên nghiệp không hiểu, cô sẽ tự hỏi trong chốc lát, nếu thật sự không có cách nào mới nhẹ giọng hỏi anh.

Thời gian một ngày liền ở không khí hài hòa an tĩnh như vậy vượt qua.

Hà Dĩ Thâm xử lý xong hồ sơ trên tay, phát hiện đã quá 7 giờ. Anh ngẩng đầu, nhìn về phía người còn đang nghiêm túc phiên dịch văn kiện, không khỏi bật cười.

Có vẻ như anh đã minh bạch ý nghĩa chân chính khi cô muốn ở văn phòng luật sư. Có cô ở đây, anh làm sao sẽ cố tăng ca mà xem nhẹ việc ăn cơm đây?

Lắc đầu, Hà Dĩ Thâm đứng lên, đi đến chỗ Cận Yên Li, rút đi văn kiện trước mặt cô:"Tiểu thư Cận, nên tan tầm."

"Chờ một chút" Cô lại cau mày đem văn kiện cầm lại:"Còn có một chút nữa, lại chờ em một chút."

Hà Dĩ Thâm ngạc nhiên, kỳ thật, bạn gái nhà mình mới là dân công tác cuồng chân chính đi?

"Xong rồi." Cận Yên Li gõ dòng chữ cuối cùng, duỗi cái eo:"Đã lâu không ngồi đánh chữ, eo mỏi ghê."

Anh lắc lắc đầu đem cô kéo lên:"Hiện tại anh rốt cuộc biết được vì sao người ta sẽ rối rắm khi lựa chọn giữa gia đình và công việc." 

"Hử?" Cô khó hiểu:"Vì sao muốn rối rắm? Em có vẻ cũng hiểu được vì cái gì anh luôn nỗ lực công tác như vậy, xem ra, em phải hướng theo anh làm chuẩn."

"Nhưng đừng" Hà Dĩ Thâm cầm lấy áo khoác giúp cô mặc vào:"Trong nhà có một cái công tác cuồng là đủ rồi, bằng không về sau lấy ai chăm sóc mấy đứa nhỏ."

Cận Yên Li im lặng, không ngờ anh còn nghĩ xa như vậy.

Xem cô đã mặc ấm áp, anh vừa lòng gật đầu, lúc này mới dắt tay cô đi ra bên ngoài.

Cơm chiều là ăn ở nhà hàng của một gia đình đến từ thành phố Y. Ông chủ cùng Hà Dĩ Thâm rất quen thuộc, thấy anh dẫn người tới vui vẻ vô cùng, mấy món ăn đặc sắc đều được mang lên đầy đủ.

Cận Yên Li chưa từng đi đến thành phố Y, cũng chưa từng ăn đặc sản ở đó. Bất quá, cô cảm thấy có rất ít cô gái có thể ngăn cản được sự dụ dỗ mê hoặc của mỹ thực, giống như cô giờ phút này.

Tại một nhà hàng tuy không lớn nhưng ấm áp, một người đàn ông mặc tây trang giày da anh tuấn bất phàm cùng một cô gái dịu dàng động lòng người đang ăn vô cùng sung sướng, mọi thứ đều thực tốt đẹp.

Cho nên, hậu quả của việc ăn quá thích thú chính là sau khi tắm xong Cận Yên Li vẫn còn ôm bụng hừ hừ.

Hà Dĩ Thâm ngồi vào đầu giường, làm cô ỷ ở trong lồng nguc của chính mình, bàn tay dày rộng ấm áp nhẹ nhàng giúp cô xoa bụng.

Cô thả lỏng mặc động tác của anh, một bên cùng anh nói chuyện phiếm, chậm rãi, cảm giác không còn khó chịu nữa, liền ý bảo anh rút tay ra.

Một góc áo ngủ bị nhấc lên, da thịt kiều nộn tinh tế làm ánh mắt Hà Dĩ Thâm sâu một chút. Cô lại không hề có cảm giác ngửa đầu muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Anh đem cô đè ở trên giường, một chút đoạt lấy không khí trong miệng của cô, tay lại không tự giác với vào trong vạt áo. Da thịt mềm mại phía sau lưng cô khiến anh có chút mất khống chế, động tác mạnh mẽ thêm, thân thể cô lại cư0ng cứng.

Giằng co trong chốc lát, anh bất đắc dĩ buông cô ra.

Cận Yên Li lúc đầu còn có chút hoảng hốt, phản ứng lại lúc sau thì bật cười:"Ngày đó mẹ có hỏi em, anh có bắt nạt em hay không?"

Vì không nghĩ miễn cưỡng cô, Hà Dĩ Thâm liền theo câu chuyện của cô để dời đi lực chú ý của mình:"Nga, vậy em trả lời như thế nào?"

"Em nói không có a." Cô đương nhiên: "Anh sẽ không bắt nạt em."

Nghe cô nói như thế, tâm tình anh phức tạp, làm một người đàn ông, khiến bạn gái yên tâm như vậy, rốt cuộc là tốt vẫn là không tốt đây?

Đặc biệt giờ phút này, cô còn đang ở trong lồng nguc của anh.

Anh thở dài:"Yên Li, em không nên chắc chắn như vậy."

"Anh..... Ngô......"

Sau khi kết thúc một nụ hôn dài, Cận Yên Li còn đang mở miệng thở gấp, hơi thở ấm áp đã phả vào cổ cô:"Anh sẽ nhẹ nhàng... được không?"

Bàn tay đặt ở trên vai anh, cô cảm thấy đầu óc không còn thanh tỉnh, không biết có nên cự tuyệt hay không.

Không chiếm được câu trả lời, môi lưỡi anh càng di chuyển xuống phía dưới, giữa khoảnh khắc hoảng hốt ấy, cô nghe được thanh âm nho nhỏ của chính mình vang lên:"....Được..."

Đối với anh, em làm thế nào nỡ nói không được đây?