Lại là mộng.
Cận Yên Li buông tay ra, nhìn đến mặt chăn bị nắm chặt thành những nếp gấp nhăn nhúm thì nhíu mày. Đứng dậy xuống giường, cô kéo bức màn ra, để chân trần đứng ở trước cửa sổ, ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào, làm đầy đầu mồ hôi lạnh càng hiện lên trong suốt.
Có lẽ là tới gần kì hạn 7 năm thời gian, mấy ngày nay, cô thường xuyên gặp ác mộng. Từ nhỏ cô thường không nhớ rõ mình từng mơ thấy ai, mơ về việc gì, nhưng những ngày này, lại có thể nhớ rõ rành mạch đến thế.
Dĩ Thâm....
Cận Yên Li đi đến trước phòng Hà Dĩ Thâm, tay nâng lên, do dự một chút cuối cùng gõ xuống.
Sau một lúc lâu không có động tĩnh, ở thời điểm cô tính gõ lần thứ hai, cửa phòng bị mở ra. Hà Dĩ Thâm mặc áo ngủ, tóc có chút lộn xộn, bộ dáng rất buồn ngủ.
"Yên Li?"
"Dĩ Thâm" Cận Yên Li nhìn anh, trong mắt vẫn còn tàn lưu tia hoảng hốt:" Em gặp ác mộng. Em... Em rất sợ..."
Từ trước đến giờ, Hà Dĩ Thâm không thích nước mắt, nhưng giờ phút này, bộ dáng muốn khóc lại không thể khóc của cô chỉ khiến tâm anh thắt chặt, cô mặc đơn bạc áo ngủ, chân trần đứng ở trước cửa phòng anh, đôi mắt đỏ hồng vì khóc đều che giấu không được, anh còn có thể nói gì? Chỉ cảm thấy bản thân ngập tràn đau lòng mà thôi.
Hà Dĩ Thâm bế cô lên, nhét vào trong chiếc chăn ấm áp của mình, để lại một chiếc đèn ở đầu giường, đem cô ôm vào lồng nguc. Thân thể của cô hơi phát run, anh liền từng chút từng chút vỗ lưng cô, muốn cho cô an tâm ngủ ngon.
Tiến vào trong chăn, đầu giường là ánh đèn dịu dàng, cái ôm ấm áp của anh bao trọn lấy cô, những điều này đều làm Cận Yên Li muốn khóc, cô đem chính mình tiến sát vào lồng nguc anh, hít một hơi thật sâu:" Dĩ Thâm."
"Ân."
"Dĩ Thâm"
"Ân."
"Em yêu anh."
"...... Ân."
Cận Yên Li không nhớ rõ mình khi nào thì ngủ, chỉ nhớ tay của anh vẫn luôn nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, ấm áp mà hữu lực. Thời điểm tỉnh lại đã là chín giờ, chưa từng cảm thấy bản thân có thể cứ như vậy mà ngủ, Cận Yên Li có hơi hơi xấu hổ. Nhìn thấy bức màn là được kéo lên, nghĩ chắc anh muốn cô ngủ nhiều một lát lại càng làm cô ngượng ngùng thêm.
Cọ xát trong chốc lát mới rời giường rửa mặt, lúc xuống lầu lại nhìn đến người hẳn là lúc này phải đi làm đang ngồi ở trên sô pha xem báo. Cận Yên Li ngây người trong chốc lát, Hà Dĩ Thâm ngẩng đầu, trong mắt có chút ý cười:" Anh vừa mới còn đang nghĩ, nếu em không dậy nổi có nên đi lên hay không."
"A" Cô ngượng ngùng vuốt vuốt tóc:" Sao anh còn chưa đi làm?"
Anh để báo xuống:" Bộ dáng em như vậy anh làm sao yên tâm đi làm được."
"Ân?" Cận Yên Li đi xuống lầu, bời vì lời nói của anh mà nghi hoặc nhìn.
Hà Dĩ Thâm đi về phía Cận Yên Li, cầm tay của cô:" Yên Li, mấy ngày nay em vẫn luôn tâm thần không yên, em cho rằng anh không nhìn thấy hay sao?"
"Em..." Trong mắt anh đều là vì cô mà lo lắng, nhưng cô lại không thể nói cho anh biết nguyên nhân vì sao bản thân lo lắng bất an như vậy.
Anh thở dài:" Em không muốn nói, anh cũng không cưỡng bách. Nhưng mà hôm nay cũng đừng đi trường học, anh xin nghỉ giúp em. Ăn bữa sáng trước đi, sau đó chúng ta cùng nhau đi ra ngoài một chút."
Cận Yên Li ngoan ngoãn đi theo anh, thẳng đến khi ngồi xuống mới nhớ tới đã cùng học sinh hẹn trước:"...Dĩ Thâm, hôm nay khả năng không được, em đã hứa với học sinh..." Lời nói tiếp theo lại vì đối diện với ánh mắt của anh mà ngày càng nhỏ dần.
Hà Dĩ Thâm bất đắc dĩ:" Yên Li, thi thoảng thả lỏng cũng không sao cả, hôm nay em thật sự cần nghỉ ngơi."
"Chính là em không thể thất hẹn." Cận Yên Li lấy lòng mà bắt lấy góc áo anh:" Hơn nữa hôm nay em cũng không làm gì, chỉ đáp ứng học sinh dẫn bọn chúng đi ra vùng ngoại ô vẽ tranh, hoàn toàn là hoạt động thả lỏng mà thôi. Dĩ Thâm ~"
Hà Dĩ Thâm hoàn toàn không dao động, cô chớp chớp mắt, "Hơn nữa, nếu anh không yên tâm thì có thể đi cùng mà." Dù sao bọn chúng đều hi vọng nhìn thấy vị "bạn trai của học tỉ" kiêm "Đại tài tử khoa luật năm đó" này.
"Ân? Được không?"
Nhìn người con gái nỗ lực chớp mắt lấy lòng mình, Hà Dĩ Thâm cảm thấy... chính mình quả thực có chút làm nhục cái chức nghiệp "luật sư" này. Quả nhiên, thiên hạ duy nữ tử... Khụ khụ...
"Được rồi, anh đi cùng bọn em."
"Tốt, Dĩ Thâm, anh tốt nhất."
Sau khi nhìn thấy biểu hiện của bọn nhỏ khi Hà Dĩ Thâm đến, Cận Yên Li tỏ vẻ thực tự hào. Tuy rằng cô luôn luôn không so đo, nhưng đôi khi quan hệ với học sinh tốt quá cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì khi muốn phạt thì lại không hạ thủ được, giờ thì tốt rồi, có Dĩ Thâm ở đây bọn chúng liền trở thành thỏ con ngoan ngoãn hết.
Địa phương vẽ tranh là nơi có rừng cây nhỏ cùng dòng suối trong vắt, Hà Dĩ Thâm ngồi ở một bên dưới tàng cây đọc sách, còn Cận yên Li đi qua đi lại xem học sinh vẽ tranh, thi thoảng sẽ chỉ điểm một chút.
"Ân, vẽ rất khá." Cận Yên Li đứng ở trước giá vẽ của học sinh nhỏ nhất lớp:" Nhưng mà vẫn có một chút tì vết nga, em xem nơi này. Kì thật đôi khi ánh sáng cùng bóng tối cũng không nhất định hoàn toàn tách ra, đặc biệt là ở chỗ có ánh mặt trời cùng nước chảy, bởi vì ánh mặt trời là chùm sáng song song, còn dòng nước trừ bỏ phần lớn tung tóe ở bên ngoài còn có một bộ phận bị phản xạ. Em xem đánh bóng chỗ này..."
Cận Yên Li vốn so với các cô gái khác cao gầy hơn một chút, giờ phút này, cô đứng ở trước giá vẽ của học sinh, hơi cong eo, nhẹ nhàng giải thích.
Dừng ở trong mắt Hà Dĩ Thâm, đó chính là cảnh tượng đẹp đẽ nhất.
================