Thời điểm về đến nhà, nhìn đến biểu tình của Cận mẹ khi nhận quà ra mắt, Cận Yên Li có chút an ủi, xem ra biểu hiện của bản thân lúc nãy vẫn là tương đối ổn.
Lúc mà Cận mẹ biết con rể tới cửa thì rất tự hào cùng kích động, đặc biệt vị con rể này lại còn cực kì ưu tú. Còn Cận ba lại hậu tri hậu giác sáng tỏ con gái khó được nhiệt tình như vậy là vì người nào đó, ông tỏ vẻ mình thực thương tâm.
Khi ở nhà, Cận mẹ thường không để con gái xuống bếp, cho nên trong lúc chuẩn bị cơm chiều, bà để cho hai người trẻ tuổi ra ngoài đi dạo.
Kỳ thực nội tình thư hương thế gia như thế nào người ngoài cũng đều hiểu, tùy tiện vẽ một bức tranh hay bộ chữ đều có thể là giá trên trời. Cho nên nói, chỉ cần Cận Yên Li nguyện ý, cô đều có thể hưởng thụ cuộc sống của một nàng công chúa, chỉ là rốt cuộc đã trải qua hai đời người, thêm việc cha mẹ lại càng chú trọng dạy bảo, cho nên mới không dưỡng cô thành tính tình kiêu xa.
Con phố ông bà Cận ở không tính là nơi phồn hoa, náo nhiệt, nhưng người phân theo nhóm, những gia đình sống chung quanh khẳng định đều giống nhau. Mọi người cũng thường xuyên qua lại, cho nên khi Cận Yên Li cùng Hà Dĩ Thâm nắm tay nhau trở lại, mọi người đều biết cô con gái nhà họ Cận mang theo bạn trai về nhà.
Thời điểm bọn họ đi ra liền hấp dẫn sự chú ý, Cận Yên Li cũng coi như là bọn họ nhìn từ nhỏ đến lớn, cho nên mấy vị gia trưởng này thực muốn nhìn một chút kiểu người như thế nào lại có thể đem đóa hoa cao lãnh kia trích tới tay, rốt cuộc lúc trước bọn họ đều từng nghĩ muốn đem người rước về nhà làm dâu.
Thật vất vả đi hết con đường, Cận Yên Li nhịn không được cười. Chưa từng nghĩ tới, anh lại sẽ bởi vì cô mà rũ bỏ vẻ cẩn thận của mình, kiên nhẫn nghe cô cùng mọi người lải nhải. Cô tổng cảm thấy mình yêu anh, cho nên cô vì anh làm cái gì đều cảm thấy là cam tâm tình nguyện, hiện giờ anh làm hết thảy, có phải thuyết minh anh cũng thực yêu cô hay không?
Người con gái bên cạnh cười đến ôn nhu lưu luyến, Hà Dĩ Thâm cảm thấy chỉ cần ở bên người cô, trái tim mình liền vĩnh viễn là mềm mại, sẽ dâng lên một cỗ mãnh liệt khát vọng tưởng sủng ái một ai đó.
"Yên Li." Anh đứng lại, mở miệng kêu cô.
Cận Yên Li quay đầu, nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của anh.
"Yên Li, đại khái có chút lời anh sẽ không thường nói, cho nên em mới có thể cảm thấy luôn bất an, là anh không tốt. Em hiểu anh là người như thế nào, so với nói anh càng am hiểu hành động, vốn dĩ tính toán ấn theo phương thức của chính mình để cùng em cùng nhau chung sống. Chỉ là anh xem nhẹ việc em cũng sẽ có lúc không xác định, em cũng sẽ miên man suy nghĩ, cũng sẽ vì quan tâm mà bị loạn, cho nên anh muốn trịnh trọng nói cho em biết, anh thực sự nghiêm túc. Anh nghiêm túc tưởng cùng em đi tiếp con đường phía trước, anh sẽ để ý đến những điều em để ý, sẽ chán ghét những thứ em chán ghét. Anh sẽ ở bên cạnh em, ở thời điểm em muốn, sẽ làm đôi mắt của em, làm miệng của em, thay thế tay chân của em, trở thành nơi em dựa vào, thành bến đỗ của em. Anh sẽ nỗ lực trở thành người mạnh mẽ hơn, để em sẽ không phải vất vả như vậy, anh sẽ càng nỗ lực yêu em nhiều hơn so với em yêu anh, khiến em trở thành người so anh càng hạnh phúc hơn, anh sẽ nỗ lực thấu hiểu trái tim em, để khi em không muốn nói chuyện cũng sẽ lý giải cùng duy trì. Yên Li, không cần lại xem nhẹ chính mình, cũng không cần lại hoài nghi tình cảm của anh. Anh yêu em, sẽ vẫn luôn yêu em."
Chung quanh là một mảnh nhan sắc vui mừng, vang lên giọng nói quen thuộc của quê hương, người tới người đi biểu đạt niềm vui sướng đoàn viên, giữa những tiếng ồn ào ấy, người mà cô đã yêu thật lâu thật lâu này, dùng giọng nói nhẹ nhàng nói với cô tình cảm thật sâu trong trái tim của mình. Đứng giữa một thế giới như vậy, Cận Yên Li chỉ nhìn thấy một người là anh, chỉ nghe được duy nhất giọng nói của anh, chung quanh hết thảy đều mờ ảo dần, chỉ còn lại anh, ở thế giới của cô, ở trong lòng cô, càng thêm rõ ràng.
"Dĩ Thâm." Cô nắm chặt tay anh:" Em có thể ôm anh không?"
Hà Dĩ Thâm vừa định mở miệng, liền thấy Cận Yên Li đột nhiên nhớ tới cái gì, vội nói:" Lần này anh không được lại cự tuyệt!"
Anh bất giác nhớ tới lần cô về nước trước ấy, ngay sau đó bật cười, đem cô kéo vào trong lồng nguc:" Em có thể hôn anh."
Sau đó, dưới đất trời Giang Nam dịu dàng, nơi mà cô sinh ra rồi lớn lên, anh cúi đầu, hôn lấy cô.
Như thế nào mới tính là nếu không phải người đó thì chẳng là gì đâu? Cận Yên Li nghĩ, có lẽ là khi không gặp được người ấy, ta cũng có thể sẽ đối với người khác sinh ra hảo cảm, cũng sẽ thích một ai đó, nhưng chút thích ấy lại không đủ để cho ta tạm chấp nhận. Ta sẽ hiểu, cho dù trên đường phong cảnh không rồi, nhưng đẹp nhất nhất định sẽ ở phía cuối con đường đợi ta, cho dù ta không hề hay biết nó là cái gì, nhưng ta chính là chắc chắn, sẽ có một người như vậy, trước sau đều ở nơi đó. Mà thời điểm ta gặp được người, toàn bộ thế giới đều không tồn tại nhan sắc, ta sẽ chỉ thấy được người, hạnh phúc khi người vui vẻ, đau lòng khi người ưu sầu, cho dù trên con đường truy đuổi bụi gai mọc thành cụm, ta cũng sẽ không sợ hãi. Trong quá trình khả năng sẽ có bàng hoàng cùng bất an, nhưng ta vẫn sẽ kiên trì tiếp tục, bởi vì ta biết, trừ bỏ người ấy, sẽ không là ai khác.
Giờ khắc này, Cận Yên Li cảm thấy vô cùng may mắn, bởi vì nhiều năm như vậy, bản thân đều không từ bỏ.